Bài giảng về tranh chấp Biển Đông tại UCI chấm dứt trong tranh cãi
Nguồn: Hà Giang/Người Việt-May 12, 2017
Diễn giả Yunzhu Yao nói về đường lưỡi bò của Trung Quốc. (Hình: Hà Giang/Người Việt).
IRVINE, California (NV) – Tại đại học UCI tối hôm 11 Tháng Năm, bài thuyết giảng về Biển Đông của bà Yunzhu Yao, cựu thiếu tướng thuộc Viện Khoa Học Quân Sự của Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân Trung Quốc, khiến cả giảng viên lẫn một số người tham dự lớn tiếng tranh cãi.
Tranh cãi sôi nổi bắt đầu trong phần hỏi đáp, ngay sau khi bài diễn văn dài khoảng 1 tiếng đồng hồ của bà Yunzhu Yao, cũng là giám đốc danh dự của Trung Tâm Quan Hệ Quốc Phòng Trung Quốc – Hoa Kỳ, chấm dứt.
Trước đó, bà Yunzhu Yao đã giải thích là tranh cãi về chủ quyền trên Biển Đông được chia làm ba khía cạnh, gồm: 1) Chứng cớ lịch sử, 2) Thẩm quyền liên tục, và 3) Thỏa thuận sau Thế Chiến 2.
Về chứng cớ lịch sử, bà đưa ra bản đồ 11 điểm (sau này còn lại 9 điểm, và được gọi là đường lưỡi bò), mà bà giải thích là được chính quyền Trung Hoa Dân Quốc vẽ năm 1948, như một chứng cớ lịch sử về chủ quyền của Trung Quốc trên gần trọn vùng Biển Đông hiện đang bị tranh chấp. Về thẩm quyền liên tục, bà cho biết Trung Quốc từ ngàn xưa luôn luôn khẳng định chủ quyền của mình trên vùng biển này bằng nhiều cách, cho dân đến ở, xây những trạm hay trung tâm canh giữ, và sau này trung tâm quân sự, v.v… Và về thỏa thuận sau Thế Chiến 2, bà nhắc đến Tuyên Cáo Postdam, qua đó Nhật phải trả lại cho Trung Quốc một số đảo dọc theo Thái Bình Dương mà nước này đã chiếm giữ.
Là một diễn giả khá tên tuổi, bà Yunzhu Yao lôi cuốn được sự chú ý của khoảng 50 sinh viên và một số cử tọa thuộc nhiều giới, trong đó khoảng 1/3 là người Á Đông, gồm cả người Philippines và Việt Nam.
Đặt câu hỏi tại sao Biển Đông lại có sự tranh chấp trong khi “trước năm 2010, quan hệ với Trung Quốc với những nước trong ASEAN, kể cả những nước cùng đang tranh chấp chủ quyền trên vùng biển này, rất tốt đẹp,” bà Yunzhu Yao tự trả lời rằng tranh chấp Biển Đông đã có lúc trở nên căng thẳng, là vì vai trò của Hoa Kỳ, đặc biệt là chính quyền Tổng Thống Barack Obama.
Bà nói: “Vào năm 2009, chính quyền Obama tuyên bố chính sách ‘xoay trục về Á Châu,’ đánh dấu một thay đổi mới về chính sách đối ngoại của Mỹ. Tiêu biểu là tuyên bố của Ngoại Trưởng Hillary Clinton rằng ‘Hoa Kỳ có quyền lợi quốc gia về tự do hàng hải, trong việc được tự do đi lại ở vùng biển Á Đông, và sự tôn trọng luật quốc tế trong vùng Biển Đông.”
Bà kết luận, nếu muốn tránh căng thẳng trên vùng biển này, các nước liên quan không nên chú trọng nhiều đến lãnh hải quốc gia, vì đây là một vấn đề tình cảm, dễ gây phẫn uất, mà nên quan tâm vào việc làm sao để cùng khai thác những nguồn lợi thiên nhiên chung, và phải cùng nhắc nhau là tất cả cần phải chung sống hòa bình.
“Và nhất là những nước bên ngoài như Hoa Kỳ không được xía vào tranh chấp này (giữa những nước láng giềng), vì tranh chấp này không liên quan đến Hoa Kỳ,” bà nhấn mạnh.
Bài giảng về tranh chấp Biển Đông tại UCI chấm dứt trong tranh cãi
Diễn giả Yunzhu Yao cho rằng chính sách đối ngoại của Tổng Thống Obama làm tranh chấp Biển Đông trở thành căng thẳng (Hình: Hà Giang/Người Việt).
Những câu hỏi của cử tọa cho thấy họ không hẳn đồng ý với lời thuyết giảng.
Khi một sinh viên bày tỏ anh “rất ngạc nhiên khi nghe bà nói các nước Á Đông trong vùng có quyền lợi chung với Trung Quốc, và đặt câu hỏi: “Không biết bà có thể nói như thế về Nhật không, vì tôi biết giữa Nhật và Trung Quốc cũng có tranh chấp lãnh hải,” bà Yunzhu Yao trả lời: “Chắc chắn Nhật và Trung Quốc có quyền lợi chung về tự do hàng hải, chắc chắn là như thế. Nhưng việc Nhật đưa tàu chiến vào vùng biển mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền là điều hết sức khiêu khích đối với Trung Quốc.”
Trả lời câu hỏi của một sinh viên khác là “nếu tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc trên vùng Biển Đông là đúng, thì tại sao cách đây hơn một năm Tòa Trọng Tài Quốc Tế lại đứng về phía Philippines,” bà nói: “Tòa Trọng Tài Quốc Tế không phải là một tòa án thực sự. Trung Quốc ngay từ đầu đã tuyên bố không chấp nhận và bác bỏ thẩm quyền của tòa trong việc này. Tranh chấp này là giữa Trung Quốc và Philippines, và vừa rồi hai nước đã ký thỏa thuận là tự hai bên sẽ tìm cách giải quyết những khác biệt.”
Trả lời câu hỏi là sự kiện nước Mỹ, kể từ khi Tổng Thống Donald Trump nhậm chức, chưa hề thực hiện quyền tự do hàng hải, có phải là một dấu hiệu Hoa Kỳ sẽ không dính dáng đến tranh chấp Biển Đông nữa không, bà Yunzhu Yao nói: “Không biết điều này có phải là chính sách mới của Hoa Kỳ không, hay chỉ là vì Tổng Thống Donald Trump quá bận rộn để quan tâm đến Biển Đông. Tuy nhiên, tranh chấp trên vùng biển này đã dịu đi kể từ khi Tổng Thống Philippines Rodrigo Duterte đắc cử, và ông muốn có một quan hệ tốt đẹp hơn với Trung Quốc. Dĩ nhiên Trung Quốc cũng nắm lấy cơ hội này để hợp tác với Philippines. Với Hoa Kỳ, Trung Quốc cũng sẽ có thái độ tương tự.”
Ông Phú Nguyễn, người sau này khi tranh cãi trở nên căng thẳng, đã bị bà Yunzhu Yao yêu cầu phải cho biết danh tánh, tự giới thiệu mình là một người dạy ở UCI, hỏi: “Trung Quốc đã vẽ tấm bản đồ 9 điểm như thế nào? Làm thế nào mà Trung Quốc có thể khẳng định là toàn thể Biển Đông thuộc chủ quyền của mình?”
“Bản đồ này do Chính Quyền Trung Hoa Dân Quốc vẽ năm 1947. Bản đồ đó chỉ là một đường để vẽ chủ quyền của Trung Quốc trong vùng Biển Đông. Chính quyền Trung Quốc hiện giờ, tuy được thừa hưởng bản đồ ấy, nhưng không nghĩ rằng bản đồ này định nghĩa một cách rõ ràng ý nghĩa của bản đồ này,” bà Yunzhu Yao trả lời.
“Làm sao mà Trung Quốc có thể dùng một bản đồ mà chính mình cũng cho là không được định nghĩa rõ để khẳng định chủ quyền của mình được. Tôi nghĩ rằng bản đồ này là nguyên nhân của mọi căng thẳng. Còn việc mà bà nói Hoa Kỳ không nên xen vào cũng không đúng, vì Trung Quốc là một nước lớn, làm sao mà những nước nhỏ có thể mạnh mẽ trong việc khẳng định chủ quyền của họ được, vì thế họ phải nhờ Mỹ lên tiếng,” ông Phú lý luận.
“Chúng tôi chỉ biết rằng vùng biển nằm bên trong bản đồ chín điểm này Trung Quốc có một chủ quyền lịch sử nào đó, những quyền lịch sử nào thì chính quyền Trung Quốc hiện nay cũng không rõ lắm, vì bản đồ này có rất nhiều sự mơ hồ. Đó là lý do tại sao Trung Quốc đã cố không nhắc đến bản đồ 9 điểm này nữa, và cũng không nhất định đòi tất cả vùng biển đó là của mình nữa,” bà nói.
“Nếu vậy thì trong tinh thần hợp tác hòa bình với nhau, bà có nghĩ là Trung Quốc nên dẹp đường lưỡi bò này đi không?” phóng viên Người Việt đặt câu hỏi.
“Tôi nghĩ là không dùng đến nhưng vẫn cứ phải để đấy!” bà Yunzhu Yao trả lời.
“Tại sao?” Ông Phú hỏi.
“Tại vì trong nước chúng tôi còn có cả 1.3 tỷ người, và vì vẫn đề lãnh thổ lãnh hải là điều thuộc về tình cảm, đụng đến nó mọi người rất khó kiềm chế.”
Một học sinh khác lên tiếng: “Bà nói rằng Trung Quốc luôn luôn cổ động một giải pháp hòa bình, nhưng tất cả những nước tranh chấp lãnh hải trong vùng đều cho là Trung Quốc rất hung hãn, và còn dùng biện pháp kinh tế để ép những nước đó phải theo ý mình. Như vậy là thế nào?”
Bà Yunzhu Yao: “Quý vị cáo buộc Trung Quốc quá nhiều điều, nhưng tôi không thể trả lời quý vị, khi quý vị không đưa ra chứng cớ để củng cố lập luận của mình.”
“Tôi có bằng cớ, tôi có bằng cớ,” ông Phú xen vào. “Thí dụ, tại sao năm 2014, tại sao Trung Quốc mang giàn khoan dầu vĩ đại HD-981 vào vùng biển đang tranh chấp?”
“Tại vì đó là biển của Trung Quốc!” bà Yunzhu Yao lớn tiếng.
“Đó là biển của Trung Quốc vì bản đồ lưỡi bò nói như vậy, phải không? Thế sao lúc nãy bà vừa nói ‘Trung Quốc đã cố không nhắc đến bản đồ 9 điểm này nữa, và cũng không nhất định đòi tất cả vùng biển đó là của mình nữa,’ vậy có phải là mâu thuẫn không?”
“Vì đó là vùng biển của Trung Quốc. Chấm hết!” bà Yunzhu Yao gần như hét lên.
Đến đây thì ban tổ chức cắt đứt phần hỏi đáp, mặc dù theo đúng chương trình, vẫn còn hơn 30 phút nữa.
Trên đường từ lớp học ra bãi đậu xe, một số sinh viên vừa đi vừa bàn tán. Một người nhận xét rằng tranh cãi là điều khi nói đến mình không thể chỉ mời một bên thuyết giảng theo cái nhìn của mình, tuy nhiên, điều này chứng tỏ Trung Quốc rất giỏi trong việc đưa diễn giả của họ đến các trường đại học để tuyên truyền cho nước họ.
Ông Phú Nguyễn gật gù: “Tôi sẽ đưa nhận xét này lên với ban quản trị của trường.”
—
Liên lạc tác giả: hagiang@nguoi-viet.com
………………………………………………………………………………
‘Thăng Giáng’ và báo chí thời xôi thịt
Nguồn:VOA- 15/05/2017
Phạm Chí Dũng
Đinh La Thăng (trái) và Nguyễn Phú Trọng
Khi “Nốt Thăng” bị giáng xuống Ban Kinh tế trung ương, bình tâm nhìn lại, có lẽ Đinh La Thăng mới cám cảnh khuông nhạc điêu bạc ngoa ngoắt đến thế nào.
Mới chỉ một năm trước, cũng những tờ báo ấy, thậm chí những nhà báo ấy, còn chạy theo Bí thư thành ủy TP.HCM Đinh La Thăng để vơ hớt từng lời, từng câu vàng ngọc, ngợi ca không hề ngượng miệng trên mặt báo. Một năm sau, báo chí đã chứng minh hùng hồn về chuyện làm cho chính khách “xuống chó” chỉ sau một đêm.
Luận cho cùng, Đinh La Thăng không có được cái may mắn của Nguyễn Bá Thanh.
Hai số phận
Có người nhận xét rằng nếu Nguyễn Bá Thanh không rơi vào một cái chết đầy nghi ngờ mà còn sống đến ngày nay, chắc gì ông đã xử thế nổi cái mớ bòng bong hỗn tạp trong giới lãnh đạo Đà Nẵng hiện thời. Mà không xử lý được, Nguyễn Bá Thanh sẽ mất uy tín. Còn nếu ông Thanh sa vào cuộc chiến phe phái thời hậu Đại hội 12 thì kể như toi hết công sức và uy tín của ông từ trước tới nay.
Nhưng rốt cuộc, Nguyễn Bá Thanh từ giã sự nghiệp chính trị gần như trên đỉnh cao, được phần lớn báo chí Việt Nam và người dân Đà Nẵng thật lòng tiếc thương. Một cái chết khá đẹp.
Đinh La Thăng lại có được khởi đầu tương tự với làn sóng tung hô Nguyễn Bá Thanh khi ông Thanh ra Hà Nội làm Trưởng ban Nội chính trung ương. Vào lúc ông Thăng từ Bộ Giao thông vận tải về Sài Gòn làm bí thư thành ủy TP.HCM, báo chí đã như “lên đồng” chạy theo ông với những lời tụng ca như “quyết đoán”, “dũng cảm”.., thậm chí còn đưa ông lên tầm “nhà kỹ trị” và “người hùng”.
Nhưng giữa Nguyễn Bá Thanh và Đinh La Thăng lại có một sự khác biệt lớn. Khi được tung hô và tụng ca, ông Thanh cùng lắm cũng chỉ tuyên ngôn “bắt liền, hốt liền” theo lối bồng bột, mà không quá tự tin để tăng trưởng đầu óc mình đến mức “TP.HCM phải trở thành Hòn Ngọc Viễn Đông”, “TP.HCM phải cố gắng có được giải Nobel y học”… như Đinh La Thăng.
Kết quả của thói “tự sướng Đinh La Thăng” đã khiến về sau này ngày càng nhiều người trong giới hưu trí và cán bộ lão thành Nam Bộ than thở về ông: “đi đâu cũng báo, làm gì cũng báo”. Văn phòng thành ủy TP.HCM đã được ông Thăng sử dụng như một cơ quan chuyên trách về báo chí, liên hệ và đặt lịch để các tờ báo ở TP.HCM và một số tờ báo tuyên trung ương cử phóng viên bám sát Bí thư Thăng mỗi khi ông kinh lý ở các sở ngành, quận huyện. Mỗi lời ông nói ra đều được báo chí ghi lại và chọn những lời đắt giá để truyền thông. Trong ít nhất nửa đầu năm 2016, Đinh La Thăng đã nghiễm nhiên trở thành ủy viên bộ chính trị có tần suất xuất hiện dày đặc nhất, dày đặc hơn hẳn 18 gương mặt mờ nhạt khác.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Chẳng khó khăn gì, người ta đã chứng kiến thái độ quay ngoắt của báo chí đối với Đinh La Thăng ngay vào lúc Ủy ban Kiểm tra trung ương công bố đề nghị Bộ Chính trị kỷ luật đối với ông. Ngay cả tờ báo lớn nhất Sài Gòn, được coi là “ruột” của Thành ủy TP.HCM và không ít lần xăng xái đưa tin bài ca ngợi Bí thư Thăng, đã không ngần ngại quay ngược chiều công kích thủ trưởng cũ của mình.
Chỉ có rất ít tiếng nói tỏ ra đôi chút thiện cảm, bao biện cho Đinh La Thăng. Nhưng rất nhiều tờ báo lại tỏ ra chưa từng quen biết ông.
Quy luật thăng – giáng thời xôi thịt. Có cả những phóng viên từng lợi dụng mối quan hệ với một Đinh La Thăng vẫn còn giữ thói quen dám chi bao thư đậm ở Petro Vietnam, nay im bặt.
Hình ảnh quay ngoắt của báo chí đối với thân phận Đinh La Thăng rất xứng đáng là một bài học kinh khủng cho tất cả các “chính khách” thời nay. Hẳn là không ít nhà báo đã tiếp thu quá nhanh và quá thành thục thói lá mặt lá trái từ giới quan chức của “đảng và nhà nước ta” để sẵn sàng quay lưng với nhau chỉ sau một đêm.
Báo chí thời xôi thịt bẩn tưởi
Báo chí và báo giới nhà nước ở Việt Nam vẫn nổi tiếng là thụ động và vô cảm. Trong khi phong trào dân chủ và xã hội dân sự đã khởi xướng những cuộc biểu tình chống Trung Quốc từ mùa hè năm 2011 đến nay, trong khi vô số nhiễu nhương và tai ương giáng xuống đầu dân oan đất đai và nạn nhân của ô nhiễm môi trường Formosa, tuyệt đại đa số trong hơn 800 tờ báo nhà nước vẫn cúi đầu khép miệng. Chỉ có một ít nhà báo còn bức xúc, còn tâm huyết, nhưng không làm cách nào để chuyển tải được nỗi bất mãn và phản kháng của họ lên mặt báo nên đành buông bút.
Bất chấp một số bài viết lên án sự vô cảm của đồng loại, báo chí vẫn hiển hiện như một mặt trận vô cảm không thua sút. Những nội dung phổ biến mà độc giả trong nước được thưởng ngoạn trên báo chí chính thống vẫn rất thường là các tin tức giật gân, câu khách, hay nói như dân gian là logic “cướp giết hiếp”… Chẳng có mấy tờ báo còn đủ tự trọng để đánh động dư luận về những chuyện bất công xã hội vốn đang đầy rẫy ở xứ sở được Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan tự tin “dân chủ gấp vạn lần tư sản”.
Không có lấy một lối thoát khả dĩ cho báo chí trong việc lên tiếng đánh thức lương tâm và chế ngự tính vô cảm tràn lan trong xã hội. Những phóng viên có nghề và có tâm huyết dần dần bỏ viết, rời khỏi báo, trong khi những nhà báo trẻ kế cận lại chưa thể kế thừa kinh nghiệm và phong cách của lớp đi trước. Còn lại, đại đa số hàng ngũ tổng biên tập mới chính là một dấu ấn đặc trưng cho “nhà báo quan chức” hoặc “trí thức cận thần” khép miệng trùm mền..
Khép miệng trùm mền trước quá nhiều nỗi đau xã hội, nhưng lại sẵn sàng lao vào bợ đỡ giới chính trị để cấu xé lẫn nhau trong những cuộc chiến quyền lực và tranh giành tiền bạc.
Vì tiền, chỉ vì tiền, sẵn sàng vùi dập nước mắm truyền thống của nông dân để làm đầy túi hơn cho các “đại gia.” Ngay cả những tờ báo được xem là “lớn” cũng đầy mùi ô uế như thế.
Lại có một lối kiếm tiền khác, không kém màu mỡ, vừa nảy nòi. Khi bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng trước đại hội 12, hầu hết các tờ báo nhà nước đều im bặt mà chỉ theo dõi những diễn biến sôi sục của đủ các loại đơn thư tố cáo nội bộ tung hứng nhảy nhót trên mạng xã hội. Nhưng đến trước Hội nghị trung ương 5 vào tháng 5/2017 thì một bộ phận báo chí nhà nước lại “đồng chí” với nhau đến mức kinh ngạc với nhau trong một chiến dịch triệt hạ tung tóe trong nội bộ đảng.
Đinh La Thăng là một bằng chứng sống động, một nạn nhân của thứ báo chí như vậy, vào cái thời xôi thịt bẩn tưởi của quy luật thăng – giáng cùng thân phận “xuống chó” chỉ sau một đêm.
Nhưng cái đêm ấy có lẽ còn dài, dài lắm. Nốt giáng mang tên Ban Kinh tế trung ương còn tạm bợ lắm, như thể “giai đoạn quá độ” trước một nốt giáng mạnh hơn. Nếu bi kịch này xảy ra, Đinh La Thăng sẽ còn nhiều cơ hội để nhìn thấy những tờ báo “cánh hẩu” đối nhân xử thế với ông cạn tàu ráo máng đến thế nào…
Phạm Chí Dũng
…………………………………………………………………….
Vay tiền giặc rước giặc vào nhà?
Nguồn:VOA-11/05/2017
Lê Anh Hùng
Quốc lộ 4A nối cửa khẩu Hùng Quốc (Trà Lĩnh), Cao Bằng với thị trấn biên giới Đồng Đăng, Lạng Sơn. (Hình: Lê Anh Hùng)
Đối với các nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam, Trung Quốc luôn được coi là một quốc gia “4 tốt”, với mối bang giao được định hướng theo “16 chữ vàng”. Tuy nhiên, trong mắt công chúng Việt Nam, hai chữ Trung Quốc lại mang một ý nghĩa nhạy cảm đặc biệt. Và điều này bắt nguồn từ lịch sử dựng nước và giữ nước hàng ngàn năm qua của người Việt.
Chính vì thế, trong khi lãnh đạo tỉnh Cao Bằng đang sốt sắng đề xuất với Thủ tướng Chính phủ giao các bộ tham mưu để vay 300 triệu USD từ Trung Quốc nhằm sớm làm đường cao tốc từ thị trấn biên giới Đồng Đăng, Lạng Sơn đến cửa khẩu Trà Lĩnh (còn gọi là Hùng Quốc), Cao Bằng thì người Việt trong và ngoài nước lại dõi theo với một tâm trạng đầy quan ngại.
Nhà văn Phạm Viết Đào, một blogger từng đăng nhiều tư liệu về cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung 1979-1990, nhận định về vụ việc này:
Trong cuộc chiến tranh 1979, Cao Bằng là địa phương bị thiệt hại nặng nề nhất. Thị xã Cao Bằng gần như thành bình địa không còn một ngôi nhà nào nguyên vẹn… Thậm chí ngay sáng 17/2/1979, xe tăng Trung Quốc bất thần xuất hiện tại Cao Bằng không biết vào từ ngả nào?
Có một nguồn tin cho biết: Trung Quốc đã đào sẵn những đường hầm xuyên núi để giấu xe tăng trong đó. Đúng giờ khởi sự chỉ cho bộc phá nổ phá cửa là xe tăng bò ra. Nhiều bà con Cao Bằng đã bị ăn đạn của quân Trung Quốc vì tưởng xe tăng ta.
Chiều 16/2/1979, tướng Đàm Quang Trung còn nói ở xã Quang Lang, huyện Hạ Lang rằng: “Có cho kẹo Trung Quốc cũng không dám đánh ta.”
Trong thời gian “tu nghiệp 258” [ở tù vì bị kết tội theo Điều 258 – LAH], chủ blog có ở chung với một tu nghiệp viên quê ở Cao Bằng. Anh ta bị bắt vì tội gián điệp, bán bí mật quân sự cho Trung Quốc, bị phạt 20 năm tù… Anh này cho biết: Sở dĩ thị xã Cao Bằng bị phá hủy nhanh vì trước đó các công trình lớn, đường sá, cầu cống do Trung Quốc giúp ta xây dựng họ đã cho gài trong đó nhiều mìn, thuốc nổ. Ngày 17/2/1979 họ chỉ nối kíp là cầu cồng, trụ sở làm việc nổ tung.
Bây giờ Cao Bằng lại định vay 300 triệu USD của Trung Quốc để làm đường; chắc chưa quên những gì đã xảy ra trong năm 1979?! Trung Quốc đã gạ Quảng Ninh vay nhung đã bị từ chối rồi mà.
Theo thông lệ, khi Trung Quốc cho Việt Nam vay ưu đãi, họ sẽ được quyền chỉ định nhà thầu thực hiện dự án. Và cũng theo lệ thường, các nhà thầu “made in China” này sẽ mang sang Việt Nam từ cái đinh ốc cho đến cả đội quân “công nhân” hùng hậu, sẵn sàng “lập xóm, lập phố” tại những địa bàn mà tuyến đường đi qua.
Thiết tưởng không cần phải nhắc lại là ngày 22/3/2015, VOA từng đưa tin là một tháng trước đó, Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đã ngưng một dự án xây đường của chính quyền một thành phố nằm gần biên giới với Việt Nam vì lo ngại nó có thể được sử dụng làm đường tắt cho một “cuộc xâm lược của Việt Nam”.
Trong khi đó, Cao Bằng và Lạng Sơn là 2 trong số 6 hướng tấn công chính của Trung Quốc trong cuộc chiến xâm lược Việt Nam từ 17/2 – 16/3/1979 (bao gồm Móng Cái, Lạng Sơn, Cao Bằng, Hà Giang, Lào Cai và Lai Châu). Vì thế, tuyến đường Trà Lĩnh – Đồng Đăng lại càng nhạy cảm về mặt an ninh quốc phòng. Ngoài ra, nó còn tạo điều kiện cho cuộc xâm lăng kinh tế đến từ phương bắc, góp phần bóp chết nền sản xuất trong nước bằng các sản phẩm chất lượng thấp, giá rẻ (một phần là nhờ được Bắc Kinh khuyến khích, trợ cấp) và độc hại.
Trung Quốc chưa bao giờ thực tâm giúp Việt Nam phát triển. Ngay trong những ngày tháng mặn nồng nhất của mối quan hệ “vừa là đồng chí, vừa là anh em”, khi cuộc chiến Pháp – Việt mới kết thúc, họ đã lợi dụng việc Việt Nam nhờ vẽ bản đồ để lấn chiếm đất đai biên giới của Việt Nam. Điều này hoàn toàn dễ hiểu, bởi từ hàng ngàn năm nay, họ còn luôn nuôi khát vọng cháy bỏng là thôn tính dải đất phương Nam.
Việc nhà cầm quyền Việt Nam vay tiền Trung Quốc làm đường cao tốc Đồng Đăng – Trà Lĩnh vì thế chẳng khác nào rước giặc vào nhà, “rước voi về dày mả tổ”.
Lê Anh Hùng
Lê Anh Hùng là một blogger/dịch giả/nhà báo độc lập ở Hà Nội và là người đấu tranh vì tự do, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam từ nhiều năm nay
…………………………………………………………………