FW:Tác giả tượng Thương Tiếc, đã về VN sinh sống cùng gia đình.
phuongkim huynh to:…,me
Tác giả tượng Thương Tiếc, đã về VN sinh sống cùng gia đình.
Văn Quang
Tượng Thương Tiếc
Từ trước Tết Đinh Hợi, tôi đã có dịp gặp anh Nguyễn Thanh Thu, tác giả của tác phẩm điêu khắc nổi danh “Thương Tiếc”, chắc bạn đọc ở Việt Nam chưa ai quên. Anh đã đi định cư tại Hoa Kỳ, nhưng gần đây có nhiều bạn bè và “tin đồn” anh đã trở về Việt Nam. Và cũng không ít dư luận cho rằng nhân dịp Nghĩa Trang Quân Đội được trả lại cho tỉnh Bình Dương, có thể tác giả sẽ có cơ hội dựng lại tác phẩm ở một… nơi nào đó.
Tôi nhận được e mail và điện thoại của anh Huy Phương từ Mỹ, nhờ đi tìm anh Nguyễn Thanh Thu. Nhưng oái oăm thay cái địa chỉ anh cho lại rất mơ hồ: Phường 5, đường Lê Quang Định và anh còn “vẽ đường cho hươu chạy… lạc” rằng “ở phía cổng sau Bộ Tổng Tham Mưu cũ, cứ hỏi, ai cũng biết”. Tôi đem cái địa chỉ đó đi hỏi lung tung, chẳng ai biết và chẳng ai có thể “đoán” ra nó nằm ở cái chỗ nào trên con đường đã có quá nhiều thay đổi này. Tôi thuê xe ôm đi tìm một lần, nhưng cái Phường 5 đường Lê Quang Định rối rít tít mù với hàng dãy phố xá, đường hẻm, đường cụt. Anh xe ôm chuyên nghiệp ở vùng này cũng không thể mò ra. Nhưng thì giờ của tôi còn lại ở Sài Gòn rất ít, và bạn bè đã nhờ thì không thể bỏ cuộc. Tôi điện thoại cho Thái Phương rủ thầy giáo này cùng đi kiếm, hay nói cho đúng hơn là đi “mò kim đáy biển”, may ra thì gặp.
Đi tìm “ông nặn tượng”
Đi suốt một buổi sáng, hai anh em chúng tôi muốn “cãi lộn” vì hẻm này hẻm kia, đường này đường khác. Nhưng cuối cùng tôi “vớ” được một bà già trong con hẻm đường Lê Quang Định, bà đang ngồi vo gạo ở phía cổng sau căn nhà mặt tiền. Tôi hỏi bà cụ ở đây lâu chưa? Bà vui tính nói: “Mới gần 60 năm cuộc đời thôi”. – “Thế thì chắc cụ biết, hồi xưa có ông chuyên nặn tượng ở gần đây?”. Bà cụ suy nghĩ một chút rồi nhớ ra: “Ở vùng này, chỉ có ông nặn tượng ở đường bên cạnh đây chứ không phải đường này”.
Đúng rồi, “nghề nặn tượng” là một nghề hiếm nên có hy vọng đúng là dịa chỉ chỉ cần tìm. Bà cụ chỉ “vòng vo Tam quốc” nhưng cũng không khó tìm lắm. Đi loanh quanh qua con ngõ hẹp, chỉ đủ cho 2 chiếc xe gắn máy tránh nhau, chúng tôi lại ngớ ngẩn trước một ngã ba. Vừa cất tiếng hỏi thăm đường thì một thiếu phụ khá trẻ và… khá đẹp, lên tiếng: “Các ông cần tìm nhà ông nặn tượng, cứ đi theo tôi. Nhân thể tôi cũng đi qua đường đó”.
Được lời như cởi tấm lòng, thày giáo Thái Phương hộc tốc phóng xe theo thiếu phụ không quên ca một câu hơi lớn đủ để người đàn bà nghe được: “Người Sài Gòn bây giờ hiếu khách thật anh nhỉ”. Tôi không quên “bốc” thêm: “Cũng tùy người thôi ông ạ, gặp người tử tế thì may. Có những người “gắt như mắm tôm”, đã không chỉ đường còn bị mắng, bị nguýt nữa mới buồn”. Nhưng có một điều anh Huy Phương chỉ đúng, hầu như tên những người nghệ sĩ dù là từ thời xưa, những người dân ở đây, nếu là người ở Sài Gòn lâu năm, nhiều người còn nhớ.
Đi loanh quanh vài con hẻm, chúng tôi dừng lại trước của một tiệm cà phê rất “hoành tráng” có cái tên cũng khá “ ấn tượng” là “TƯỢNG ĐÁ”. Quán cà phê rộng, trong một khu cứ như công viên, có những cây cổ thụ gốc rễ xù xì, cao ngất ngưởng. Bên cổng là một cái nhà nhỏ cho mấy anh “bảo vệ”. Thấy cái cảnh có vẻ “bế thế”, tôi trở nên ngập ngừng hỏi thăm bác Nguyễn Thanh Thu.
Anh bảo vệ chỉ ngay một anh thanh niên: “con ông Thu đó”. Chúng tôi thở phào, tay bắt mặt mừng với người con trai của anh Thu, như đã… quen nhau từ khuya. Anh thanh niên đưa chúng tôi vào theo con đường nhỏ bên phải quán cà phê. Lúc đó điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu đang đổi nghề điêu khắc sang “thợ làm vườn”. Anh đang tưới cho mấy chậu cảnh quý ngoài hiên nhà. Xung quanh anh là một số những tác phẩm lẫn lộn cả cũ và mới nằm rải rác trong khu vườn hoa tĩnh lặng. Phía bên kia mới là những dãy bàn ghế cho quán cà phê đang đông khách, được ngăn chia bằng mấy thân cây si, cây đề cổ thụ xòe những tàn lá che kín nửa vùng sân.
Nhận ra người quen, anh Thu rời cây kéo tỉa hoa, vui mừng ôm vai bạn. Kiểu “ăn diện” của Nguyễn Thanh Thu bao giờ cũng giản dị đến… quá bình dân. Cái “mũ nồi” từ đời tám kiếp nào vẫn chùm hụp trên đầu, có vẻ cố giấu cái đầu hơi lớn. Nhưng đó là “dấu ấn đặc biệt made in Nguyễn Thanh Thu”, không lẫn đi đâu được. Cứ như, nếu không có cái “mũ nồi đen” và không có vẻ lam lũ thì không phải là Nguyễn Thanh Thu.
Nhà điêu khắc đang làm gì?
Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn nhỏ được tạo hình bằng một gốc cây. Anh Thu bắt đầu tâm sự: “Tôi về Việt Nam hai năm rồi đấy, chứ không như dư luận cho rằng tôi mới về để… làm một cái gì đó”. Thái Phương hỏi thẳng thừng:
– Không phải là để dựng lại tượng Tiếc Thương sao?
Nguyễn Thanh Thu cười hà hà, có vẻ khoái chí vì câu hỏi thẳng thắn này. Anh bật người ra phía sau, hất hàm hỏi lại:
– Ai cho làm mà làm?
Thái Phương gặng tiếp:
– Nhưng anh có ý định đó không?
– Tôi về đây hai năm rồi với một hoài bão khác chứ không phải là dựng lại tượng Tiếc Thương.
Người nghệ sĩ chỉ sáng tạo một lần. Lần thứ hai không thể làm như lần thứ nhất. Nhưng nó sống được trong lòng mọi người thì tự nó còn mãi. Tôi tự hào về tác phẩm này. Dựng lại là một điều chẳng hay ho gì. “Nó” sống trong lòng mọi người là đủ. Chúng tôi hiểu ý anh, nhưng thật tình sống ở đây lâu, chúng tôi biết, có những điều mà những người như anh Thu hơi ngại, cần phải “giữ mình”. Chúng tôi cũng chẳng khác gì anh. Tôi thông cảm dễ dàng, tuy nhiên cũng cố moi xem anh Thu có gặp trở ngại gì trước những dư luận đó không. Anh lắc đầu:
– Chẳng có gì đáng nói cả. Thật sự là tôi có một hoài bão đã ấp ủ từ lâu chứ chẳng phải là bây giờ mới có. Một bức tượng nói về cuộc sống tươi đẹp của người dân Đồng bằng sông Cửu Long.
Thái Phương vốn “nhậy cảm” nên mỉm cười hỏi lại: – Anh không cho rằng làm như thế là… hơi kỳ cục trong lúc này sao? Người khác có thể hiểu lầm anh về đấy…
Nguyễn Thanh Thu xua tay, trả lời đầy tự tin:
– Dự định sáng tác một tác phẩm lớn đã có từ vài chục năm nay. Ngay khi ở Mỹ, tôi cũng đã từng nói chuyện với anh Huy Phương và một số anh em thân gần về dự định này. Nhưng ở Mỹ tôi không có phương tiện làm việc này. Về đây có không gian rộng, cuộc sống gần gia đình, ổn định hơn, tôi hy vọng nối tiếp được những cảm hứng từ xa xưa, tiếp được cái mạch sống của những người dân Việt trên những mảnh ruộng vườn cây… Như thế có cơ hội khơi lại cảm hứng hơn, tác phẩm sẽ “sống” hơn.
Anh chỉ tay về phía bức tượng một thôn nữ, ôm bó lúa, đứng trên khoảng không gian bao la:
– Đó là tác phẩm mới nhất của tôi đấy. Về đây tôi mới làm. Tôi đã làm chừng hơn mười bức tượng như thế rồi. Kể cả khi còn ở bên Mỹ và thời gian đầu, khi trở về đây. Nhưng làm rồi phá, phá rồi làm. Cái gì không có hồn, tôi dẹp liền.
– Có phải là tác phẩm anh ưng ý nhất không?
– Đúng thế, bức tượng này là hình mẫu, trong toàn cảnh bức tượng lớn mà tôi đang ấp ủ. Còn chín cái đầu rồng đang phun nước nữa, tôi sẽ chỉ cho các anh xem sau. Đây là bức tượng nhỏ, cũng như hồi tôi làm tượng Tiếc Thương thì trước hết phải có một bức tượng nhỏ trong cái mô hình của nó. Đến khi có điều kiện thực hiện, nói cho rõ là khi có “ngân quỹ”, cứ theo đó mà dựng tượng lớn. Lúc dựng tượng lớn, khó mà thay đổi được hoặc không thể thay đổi được. Các anh vào đây, tôi chỉ cho xem cái này sẽ rõ hơn.
Anh đứng lên, đưa chúng tôi vào trong căn nhà nhỏ phía sau. Treo trên bức tường khoảng 4 thước vuông là một mô hình được vẽ bằng tranh màu. Trên đó có thể hình dung ra toàn cảnh bức tượng. Anh dừng lại, say sưa giới thiệu:
– Đây là tất cả ước vọng và tâm tư của tôi. Cảnh chín cái đầu rồng từ mặt biển phun lên vựa lúa dưới chân cô thôn nữ. Đó là hình tượng rất Việt Nam, nó là tượng trưng cho người dân Việt của tất cả mọi thời đại, chứ chẳng riêng thời nào. Đó cũng là ước mơ của tất cả người Việt chúng ta.
Và anh nhắc lại:
– Xin nói rõ, là chín cái đầu rồng chứ không phải chín con rồng. Cũng là đặc trưng của nền văn hóa Á châu chúng ta nữa.
Tôi nghĩ, mỗi người nghệ sĩ đều có những “giấc mơ” của riêng mình. Người nghệ sĩ thật sự, thường âm thầm nuôi những hoài bão lớn lao. Còn có thực hiện được hay không lại là chuyện khác. Không phải là những kẻ chỉ hành động nhất thời, mưu cầu một chút danh lợi hoặc tiếng tăm, “ăn bám” trên những tên tuổi của người khác. Cũng không phải là người chỉ đắc chí với một tác phẩm nổi danh rồi ngồi đó… làm “thượng đế”, vuốt râu hoài cho đến bạc phếch. Nguyễn Thanh Thu còn hăng lắm, còn say sưa với những cái mới hơn, lạ hơn. Có thể cái sau không bằng cái trước, đã có không biết bao nhiêu nghệ sĩ danh tiếng, sáng tác những tác phẩm cuối đời dở hơn những tác phẩm đầu đời. Nhưng tâm hồn người nghệ sĩ luôn tràn đầy ước vọng mới là điều cần thiết. Nguyễn Thanh Thu đang có được sức sống mãnh liệt đó. Rất có thể nó là sự “hoang tưởng” như anh Huy Phương đã nhận định. Và ngay chính chúng tôi, cũng thấy được điều này khi anh nói đến số tiền phải bỏ ra thực hiện tác phẩm của anh.
Tiền đâu và ai sẽ tài trợ để thực hiện?
Anh Nguyễn Thanh Thu tính toán: Bức tượng sẽ được mang tên “Cửu Long được mùa”, chiều cao 30m, chiều ngang tương ứng cân bằng với chiều cao. Tuy nhiên, xung quanh sẽ còn được tô điểm thêm những cảnh trí khác như hồ nước hoặc khung cảnh đồng quê, thì chiều ngang chưa thể tính hết được lúc này.
Thực tế hơn, tôi hỏi:
– Có nghĩa là những “đồ trang trí” cho thêm phần “hoành tráng” tráng còn tùy thuộc vào ngân khoản sẽ có là bao nhiêu?
– Đúng thế. Có nhiều, làm nhiều. Cứ nói thẳng ra là “tiền nào của nấy”.
– Vậy khu đất anh cần cho bức tượng khổng lồ đó là bao nhiêu mét vuông?
Bái toàn đã có sẵn trong đầu nên anh nói ngay:
– Phải có một mẫu (1 ha).
– Còn số tiền dự trù sẽ là bao nhiêu?
– Ít nhất là hai triệu rưởi đô la (USD) trở lên.
Đây là ngân khoản để dùng vào việc này anh đã nói với tôi và anh Thái Phương lần gặp nhau trước Tết, còn khi nói chuyện qua điện thoại với anh Huy Phương từ Cali gọi về thì số tiền lại lớn hơn nhiều (5 triệu USD). Còn đến khi tôi điện thoại lại cho anh vào ngày 1 tháng 3 vừa qua để xác nhận lại những điều cần nói thì anh “hạ xuống” còn một triệu rưởi USD. Có lẽ trong đầu óc anh còn đang luẩn quẩn với sự tính toán này, chưa dứt khoát chăng? Hay là anh muốn nói “có nhiều làm nhiều, có ít làm ít” thì ngân khoản đó từ 1 triệu 500 ngàn đến 5 triệu USD?
Con số nghe qua hơi “khủng”- nói theo kiểu chữ nghĩa bây giờ của các cô cậu tuổi “tin” ở Sài Gòn, xin tạm “dịch” là kinh khủng, ghê gớm, vĩ đại… So với tầm vóc một tác phẩm điêu khắc để làm biểu tượng hoặc làm đẹp cho một vùng, một tỉnh, một lãnh thổ thì không có gì là nhiều. Người ta còn có thể làm những công trình vĩ đại hơn mà… chẳng để làm gì cả, đôi khi chỉ là có cái làm để “ăn có”, xong rồi mặc cho thời gian tàn phá. Như làm một cái chợ, một cái trường, một khu dân cư, một lâu đài kỷ niệm vớ vẩn nhưng chẳng ai buồn đến. Chuyện đó xảy ra không ít. Vậy số tiền bỏ ra làm một bức tượng như của Nguyễn Thanh Thu đang mơ ước cũng không phải là nhiều.
Nhưng như Huy Phương đã phân tích, giấc mộng của nhà điêu khắc nổi danh này khó mà thực hiện được. Có thể gọi là “hoang tưởng”. Tôi đồng tình với nhận định này. Nhưng cứ để cho người nghệ sĩ được quyền mơ những giấc mơ của mình.
Vì vậy nên theo ý muốn của anh, tôi thông báo đến độc giả ý định này. Có thể liên lạc với anh qua địa chỉ:
Nguyễn Thanh Thu, 76/68 Nguyễn Thượng Hiền, Phường 1, Quận Phú Nhuận. TP. Sài Gòn.
Điện thoại: 51.51.320. (Quán café Tượng Đá).
Vài nét chính về cuộc đời Nguyễn Thanh Thu
Chúng tôi đến bên bức tượng nhỏ Tiếc Thương, anh còn để bên những bức khác trên kệ. Đây là hình tượng lúc ban đầu của khi anh bắt tay vào sáng tác “Tiếc Thương” và được dựng tại Nghĩa Trang Quân Đội vào ngày 1-11- 1966. Hình dung lại khung cảnh đó, tôi không khỏi bùi ngùi. Trở ra sân, chúng tôi đã đứng trước bức tượng người thiếu nữ khỏe mạnh còn đang đứng đợi… những cái đầu rồng phun nước, mà chẳng biết đến bao giờ con rồng mới thức dậy để được hưởng những vòi nước trong lành từ dòng Cửu Long Giang.
Hỏi đến chuyện gia đình, anh Thu cho biết: hiện nay anh đang sống cùng với vợ và 7 người con. Đã có 6 người lập gia đình, có công ăn việc làm. Chỉ duy còn cô con gái út gần 30 tuổi chưa lập gia đình là cháu Nguyễn Minh Kỳ Nữ. Theo anh thì cháu rất giỏi sinh ngữ và ước mong có thể kiếm được việc làm hợp với khả năng mình. Quán cà phê Tượng Đá cũng đủ sống. Anh nói gia đình anh thừa hưởng lại của ông bà cha mẹ khu đất này rộng 3.000 m2.
Trước đây anh là sĩ quan QĐVNCH, cấp bậc sau cùng là Thiếu Tá thuộc ngành quân nhu, phụ trách tổng quát về các công trình ở Sài Gòn và đặc trách về Nghĩa Trang Quân Đội.
Tôi hỏi anh có ý định ở hẳn lại Việt Nam với gia đình anh không?
Anh cười: – Nếu có một người nào đó yểm trợ cho công trình dựng tượng của tôi thì tôi sẽ ở lại thực hiện nó cho đến cuối đời, không đi đâu nữa cả. Nhưng nếu không có người tài trợ, có lẽ tôi sẽ trở lại nơi định cư như những người khác thôi.
Tôi viết bài này chỉ có mục đích thông tin về người nghệ sĩ tài hoa đã làm nên một bức tượng Tiếc Thương để lại trong lòng mọi người và anh có dịp tâm sự với bạn đọc.
Nguyễn Thanh Thu và Văn Quang
…………………………………………..
Những bãi biển miền Trung đang hẹp dần
Nhóm phóng viên tường trình từ VN
Nguồn:RFA- 2014-04-04
Hàng rào kẽm gai giới hạn khuôn viên resort ở những bãi biển miền Trung
RFA photo
Nhắc đến miền Trung mưa chang nắng cháy, phần nhiều người ta hay nói về cảnh sống nghèo khổ, chật vật của người dân chân lấm tay bùn và nói về thiên tai, lũ lụt như nói về số phận không mấy may mắn của đại bộ phận người dân nơi đây trước Ông Trời khắc nghiệt. Nhưng, khi nói về miền Trung, người ta cũng hay nghĩ đến những bãi biển thoai thoải cát vàng, nắng chói và biển xanh. Những bãi biển miền Trung thơ mộng cứ như một ân sủng mà Thượng Đế chỉ ban riêng cho miền Trung tội nghiệp. Thế nhưng, vài năm trở lại đây, ân sủng này đang bị lấy đi bởi bàn tay con người, bãi biển đang hẹp dần.
Biển chỉ dành cho khách du lịch
Một người dân ở đường Trường Sa, thành phố Đà Nẵng bức xúc nói: “Tất nhiên là dân đâu có vào được vì khu vực đó đã giao cho nó rồi mà. Những người ở trong khu resort thì có tiền cứ vào thôi, còn ngư dân cũng không vô được, vì nó quy hoạch, đã giao cho nó vào. Cũng giống những khu resort ở khu vực dưới đã giao cho nó, khu vực của nó thì không ai vào được. Những ngư dân trước đây, họ đi tự do, chỉ cần thấy bờ biển là họ vào để về nhà, nhưng giờ thì cũng không vào được, họ phải đi khỏi khu quy hoạch thì họ mới về nhà.”
Theo ông này, chưa bao giờ ông thấy thất vọng về thành phố được mệnh danh là có bờ biển đẹp bậc nhất quốc gia này lại rơi vào tình trạng người dân nơi đây không tìm ra chỗ để tắm như hiện nay. Không biết có phải do đã tính toán từ trước hay không mà những năm 1997 đến 2000, khi thành phố vừa tách khỏi tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng lên thành phố trực thuộc trung ương thì hàng loạt những công trình xây dựng vô lý ra đời.
Công trình vô lý nhất chính là công viên nước Đà Nẵng trong khu liên hợp thể dục thể thao thành phố nằm trên đường 2 tháng 9 ở phường Hòa Cường. Với một thành phố biển cùng thói quen của người dân mỗi chiều rủ nhau ra tắm biển, chơi đùa và hóng gió, xây dựng một công viên nước chiếm số tiền hàng trăm tỉ đồng thì e rằng quá xa xỉ và không mang lại hiệu quả kinh tế.
Những ngư dân trước đây, họ đi tự do, chỉ cần thấy bờ biển là họ vào để về nhà, nhưng giờ thì cũng không vào được, họ phải đi khỏi khu quy hoạch thì họ mới về nhà.
– Một người dân Đà Nẵng
Thế nhưng sau khi công viên nước này đi vào hoạt động cầm chừng thì hàng loạt khu resort ở các bãi tắm mọc lên. Tiếp theo sau những khu resort này là hành động ngăn cản không cho người dân tắm biển, mỗi resort tự ràto bờ biển phía trước khu vực của mình lại để chỉ dành riêng cho khách du lịch. Rất có thể điều này hợp lý về mặt an ninh nhằm bảo vệ tài sản cũng như nhiều vấn đề khác cho khách du lịch. Nhưng điều đó cũng không thể tự cho phép rào bờ biển 24/24 để chỉ dành riêng cho khu resort được. Vì xét cho cùng, bờ biển là tài sản quốc gia, tài sản của dân tộc, là thứ mà nhân dân được toàn quyền sử dụng một cách hợp pháp và an toàn.
Thế nhưng sau nhiều lần nhân dân lên tiếng phản đối, kể cả báo chí nhà nước cũng vào cuộc mà mọi việc vẫn cứ tiến triển theo chiều hướng xấu đi, các bãi biển bị hẹp dần bởi hàng loạt khu nghỉ mát mọc lên, đặc biệt là các khu nghỉ mát dành riêng cho người Trung Quốc trên đường Hoàng Sa (mới đổi tên thành đường Võ Nguyên Giáp trong thời gian gần đây) đã bị rào kín mít, ưu tiên cho khách Trung Quốc sử dụng diện tích bờ biển hàng chục km2 này.
Không riêng gì bờ biển Đà Nẵng, cách đó không xa, chếch về phía Nam chừng mươi cây số, bờ biển Hà My, Điện Dương, Điện Bàn và biển Cửa Đại ở thành phố Hội An cũng bị các khu resort chiếm gần hết diện tích, việc đi tắm biển mỗi chiều trở nên chật chội, khó khăn và mất vệ sinh. Thay vì trước đây người dân sinh hoạt, vui chơi và tắm táp thoải mái dọc theo bờ biển thì bây giờ, hàng ngàn con người co cụm lại một khu vực nhỏ dành cho người dân bản xứ. Còn những phần bãi biển thơ mộng trong các khu resort thì chỉ lèo tèo vài khách du lịch nằm tắm nắng, đọc sách và tắm biển.
Ông này nói rằng chỉ nhìn vào hai hình ảnh đó, cũng đủ hiểu sự ưu tiên dành cho ai và người dân Việt Nam bị coi rẻ, bị chèn ép đến mức độ nào mà không cần bàn luận gì thêm.
Làm du lịch thì ít mà buôn đất thì nhiều
Canh giữ bãi biển không cho người dân đi qua khu resort ở một bãi biển miền Trung. RFA photo
Không riêng gì bãi biển Đà Nẵng, Hội An mà ở khắp mọi nơi, nhất là Quảng Trị, Nghệ An, Hà Tĩnh, phía Nam Trung Bộ thì có Qui Nhơn… đều rơi vào tình trạng bãi biển dành cho người dân Việt Nam rất nhếch nhác, dơ dáy và chật chội nhưng bãi biển của các khu resort lại rộng thoáng, sạch sẽ và cấm tuyệt đối không cho người Việt bước vào đó nếu không phải là khách của các resort này.
Một nữ blogger ở Nha Trang than phiền chuyện làm du lịch ở Việt Nam, đặc biệt là những khu đất vàng dọc các bờ biển miền Trung, nghe ra có vẻ còn lắm chuyện mờ ám. Vì chuyện xây dựng resort phục vụ và thu hút khách du lịch thì ít mà để chiếm đất, hợp thức hóa bờ biển thành đất tư và sang nhượng, bán chác là chính. Hàng loạt khu resort được khởi công xây dựng cả chục năm nay, rào không cho dân đến gần, không được tắm biển trong khuôn viên resort nhưng chưa biết bao giờ sẽ khánh thành và đi vào hoạt động. Trong khi đó, chủ nhân của những resort này công khai rao bán đất theo kiểu “chuyển nhượng quyền sử dụng đất” mà trên thực tế là buôn bán bất động sản.
Sở dĩ có chuyện kì cục này là do trước đây, cái bong bóng bất động sản bị thổi phồng lên một cách không kiểm soát được, người người đua nhau buôn đất, nhà nhà thi nhau bán đất và nhà nước cũng hè nhau phù phép nhiều mảnh đất để bán. Các tài phiệt nhà đất, kể cả những tài phiệt Trung Quốc cũng nhảy vào Việt Nam để cưới vợ người Việt, nhập tịch Việt Nam và mua đất xây dựng rồi bán kiếm lãi. Và đương nhiên, trong chiến dịch chiếm các điểm chiến lược đầu não của Việt Nam thì đồi núi phía Tây và bờ biển phía Đông được người Trung Quốc để ý nhiều nhất, họ bằng mọi giá phải mua nó theo nhiều cách, nhiều thủ đoạn.
Thủ đoạn bơm giá đất bờ biển lên thật cao và chèo kéo những doanh nghiệp Việt Nam vào cuộc, hợp tác xây dựng, kinh doanh với họ để rồi khi giá đất tuột dốc, kinh tế quốc gia khủng hoảng, doanh nghiệp Việt buộc lòng phải bán non cho họ để duy trì tồn tại cũng là một trong những thủ đoạn đạt hiệu quả cao của người Trung Quốc trong quá trình chinh phục, xâm lược Việt Nam. Có thể nói, hiện tại, khắp các bờ biển miền Trung Việt Nam, nơi đâu cũng có những khu riêng biệt của người Trung Quốc mà người Việt Nam không được quyền bước vào “lãnh địa” của họ để tắm hoặc dạo chơi. Tuy rằng bờ biển Việt Nam nhưng rõ ràng là chủ quyền Trung Quốc.
Với đà dân số Việt Nam đang ngày càng gia tăng mà bờ biển Việt Nam đang ngày càng nhỏ lại, có lẽ không bao lâu nữa, người Việt Nam sẽ mua vé du lịch của người nước ngoài, đặc biệt là người Trung Quốc để vào thăm thú, dạo chơi và tắm táp trên chính bờ biển quê hương mình!
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.
……………………………………………………
FW: [K25VB] BỨC ẢNH LÀM NHỨC NHỐI MẤY CHỤC TRIỆU CON TIM NGƯỜI VIỆT NAM !!!
Xin chuyển
dq
Mời xem
BỨC ẢNH LÀM NHỨC NHỐI MẤY CHỤC TRIỆU CON TIM NGƯỜI VIỆT NAM !!!
!
Hãy nhìn xem :
LÒNG YÊU NƯỚC VIỆT NAM CỦA NGƯỜI NGOẠI QUỐC !
Còn anh CÔNG AN CỦA VIỆT CỘNG ????
[Ảnh chụp trước Vương Cung Thánh Đường (Nhà Thờ Đức Bà) – Sài Gòn ngày 01/7/2012]
…………………………………………………..
RE: Những điều trông thấy mà…
Xin chuyển.
dq
NHỮNG ÐIỀU TRÔNG THẤY
Cậu học trò Clinton mười sáu tuổi
Dẫu thông minh nhưng chưa phải thần đồng
Toà Bạch Ốc, một chuyến thăm, cậu tới
Cậu được hân hoan lịch sự chào mừng
Đón cậu học trò, mầm xanh tổ quốc
Bằng ân cần, bằng thân ái gởi trao
Vị Tổng thống, uy quyền cao nhất nước
Cậu đến nơi, ông đứng, bắt tay chào !
Ngô Bảo Châu cũng năm mười sáu tuổi
Ðạt giải năm châu toán học, thần đồng
Bộ trưởng Ðỗ Mười noi theo luật Ðảng
Bảo cậu tường trình thành quả lên ông
Ngồi trên ghế, ông lạnh lùng, quan cách
Không bắt tay và cũng chẳng mời ngồi
Cậu bé rụt rè, chắp tay, cúi mặt
Tội nghiệp thần đồng nước Việt Nam tôi !!!
Rõ ràng nhé, những tấm hình ghi lại
Sự thật đây, xin nhìn kỹ đi nào!
Hỡi những kẻ đi ngược chiều nhân loại
Xem hình này rồi ăn nói ra sao ???
Ngô Minh Hằng
Tài liệu trên NET.
Cậu bé Bill Clinton 16 tuổi
Ngày 24 tháng 7 năm 1963, một cậu bé 16 tuổi ở tieu bang Arkansas, tên là Bill Clinton, được diện kiến tổng thống John F. Kennedy tại White House. Tổng thống John F. Kennedy đã thân mật bắt tay cậu bé.
Cậu bé Ngô Bảo Châu 16 tuổi
Ở Việt Nam, cậu bé Ngô Bảo Châu 16 tuổi, mới học lớp 11, đã đoạt Huy Chương Vàng Olympic Toán quốc tế 1988 tại Canberra. Năm sau đó, một lần nữa cậu lại đoạt Huy Chương Vàng Olympic Toán quốc tế 1989 tại Braunschweig. Sau kỳ tích này, thần đồng toán học đã phải đến báo cáo thành tích với ông Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười với tư thái như thế này: Ông Đỗ Mười (trình độ học vấn như thế nào thì ai cũng biết cả rồi!) ngồi chễm chệ trên ghế dựa, mắt không nhìn cậu bé Ngô Bảo Châu. Trong khi đó, cậu bé thần đồng toán học đứng khép nép rụt rè báo cáo về những điều mà ông Đỗ Mười không bao giờ hiểu nổi. Trong tuần qua, tấm hình này đã được đăng lại trên rất nhiều báo ở Việt Nam. Dưới tấm hình, báo Vietnamnet ghi: Ngô Bảo Châu báo cáo thành tích với Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng khi đó là Đỗ Mười, sau khi đạt Huy chương vàng Olympic Toán quốc tế.
>
> Báo Tuổi Trẻ ghi: Ngô Bảo Châu báo cáo thành tích với nguyên Thủ tướng Đỗ Mười sau khi đạt Huy chương vàng Olympic Toán quốc tế. Báo Bình Định, Cơ quan của Đảng bộ Đảng CSVN tỉnh Bình Định, ghi:
Ngô Bảo Châu báo cáo thành tích với lãnh đạo Đảng. Tôi muốn hỏi: Tại sao một cậu bé thần đồng toán học lại phải báo cáo thành tích cho một ông lãnh đạo Đảng (mà chính ông ấy lại là một kẻ dốt toán)? Cái thái độ quan liêu dửng dưng của ông lãnh đạo Đảng chứng tỏ rằng Đảng không hề quan tâm đến toán học hay khoa học gì cả. Đảng chỉ quan tâm đến những thành tích mà cậu bé thần đồng đạt được. Cái trò này chỉ là cái trò chực giành lấy thành tích của một cá nhân làm thành tích của Đảng. Bình thường, học sinh Việt Nam sống đói rách, học hành nhếch nhác trong một hệ thống giáo dục tệ hại ra sao, thì ai cũng biết, nhưng Đảng mặc kệ. Đợi đến khi có một ai đạt thành tích gì to lớn, thì Đảng vội vàng vơ lấy, theo kiểu “nhờ ơn Đảng mà mày mới được thế này!” Trò này cứ tái diễn mãi. Ai cũng biết cả rồi…
……………………………………………………………..
- 1.Chuyến Tây du cấp cao nhạt nhẽo,bẽ bàng!(Bùi Tín/VOA)2.Trung Quốc đưa hàng chục tàu chiến xuống Biển Đông(NV)3.TQ và Bắc Hàn xác nhận chuyến thăm của Kim Jong-un(BBC).
- 1.Kim Jong Un tranh thủ thời gian để cứu chế độ (RFI) 2.Nguyễn Phú Trọng, tham vọng và tuyệt vọng(NV)2.Việt Nam: Khởi tố, bắt tướng công an vì vụ ‘đánh bạc’(BBC).
- 1.Thầy giáo vô trường nên được vũ trang không?(NND/NV)2.Vũ ‘Nhôm’: ‘Tình báo kim tiền’ và ‘phe cánh chính trị’(PCD/NV)
- 1.Tàu sân bay Mỹ vào Đà Nẵng có ý nghĩa gì?(P.C.Dũug/VOA)2.Hà Nội vẫn tin vào những giọt nước mắt(Phạm T. Hoài -Trẻ)3.Đừng gọi họ là anh hùng!(RFA)
- 1.Xử ông Thăng nhưng có ‘xử được cơ chế’?(BBC)2.OBAMA có thể là tổng thống đầu tiên bị kết án tù vì tội lạm dụng quyền lực ! (bacaytruc)-
- Kinh tế, một trong bốn cột trụ an ninh quốc gia của Mỹ(RFI)2. VNTB- Vụ Vũ ‘Nhôm’ có trở thành ‘Trịnh Xuân Thanh thứ hai’?-3.Lãnh đạo Westminster lên tiếng vụ bị ‘tố cáo tham nhũng’(NV)
- 1.Tình đồng hương Houston những ngày bị bão Harvey- 2.Chùa Bảo Quang lập đàn tràng..(NV)3.Trần Đại Quang ..tin giả.(RFA)
- 1.Tuyệt Chiêu Sử Học(VB)2.VN không nhân nhượng vụ TX Thanh?(NBG)3.Quốc Gia và Thủ Đô đều vô chủ(DLB)
- 1.Năm Mười Bảy…(PC Dũng/VOA)2.Uy tín quốc tế của Việt Nam còn gì ..(RFI)3.Có Phải Trương Huy San Lộ Mặt ..
- 1.TQ 'bực bội vì hành động của VN ở Asean'-2.ASEAN không có thông cáo chung 'do VN(BBC)3.Vở kịch TX Thanh:đòn độc ..(RFA)4.