1.Tuyệt Chiêu Sử Học(VB)2.VN không nhân nhượng vụ TX Thanh?(NBG)3.Quốc Gia và Thủ Đô đều vô chủ(DLB)

Tuyệt Chiêu Sử Học
Nguồn: vietbao.com- 27/08/2017 
   

Trần Khải

Tuyệt Chiêu Sử Học
Chữ “ngụy quân và ngụy quyền” biến mất… trên văn bản tài liệu sử. Và thay bằng đúng tên một thời: Việt Nam Cộng Hòa.

Viện Sử học Việt Nam vừa cho phát hành bộ lịch sử Việt gồm 15 tập, do Giáo sư Phan Huy Lê làm chủ biên, trong đó khi nói đến miền Nam từ năm 1956 đến 1975, những nhà viết sử đã dùng danh xưng đúng của mảnh đất này là “Việt Nam Cộng Hòa” chứ không còn gọi là “ngụy quyền Sài-Gòn.”

Lịch sử sau này sẽ ghi dấu chuyển biến lớn này. Dù có cho phép hay can thiệp từ Bộ Chính Trị CSVN hay không, việc gọi đúng tên là một chuyển biến lớn, vì sẽ cho các sinh viên, học sinh tiếp cận ngành sử trong cái nhìn trung tính cân thiêt.

Cũng nên ghi rằng nhà sử học Phan Huy Lê đã từng khui ra một bí mật: em bé Lê Văn Tám mới 12 tuổi xông vào đốt kho đạn Thị Nghè của Pháp trong tháng 10/1945 là hư cấu, vì chẳng có em bé 12 tuổi nào như thế, vì em bé đó chỉ là nhân vật tưởng tượng do Trần Huy Liệu (Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền và Cổ động) bịa đặt ra. Lịch sử không bao giờ biết được tên người du kích cảm tử tự kích nổ mìn phá kho xăng.

Nhà sử học Phan Huy Lê khi tiết lộ sự thật về Lê Văn Tám năm 2009 đã bị các dư luận viên chỉ trích, ném đá… vì cho rằng sử gia họ Phan đã khai tử một huyền thoại thiếu niên.

Bây giờ là Bộ Lịch sử Việt Nam, chủ biên laị là sử gia Phan Huy Lê.

Trên RFA, nhà văn Nguyễn Tường Thụy qua bài tựa đề “Ý nghĩa của việc thừa nhận chính thể Việt Nam Cộng hòa” đã nhận xét:

“Bộ Lịch sử Việt Nam vừa xuất bản đang được công luận quan tâm. Nội dung có những thay đổi về cách nhìn nhận một số sự kiện lịch sử, trong đó, điều mà công luận quan tâm nhất là trả lại tên gọi cho chính thể Việt Nam Cộng Hòa. Đây là vấn đề cực kỳ nhạy cảm và tế nhị vì vậy bộ sử nhận được rất nhiều hoan nghênh nhưng còn có cả những ý kiến phản đối dữ dội….

…Dù sao thì, việc thừa nhận Việt Nam Cộng Hòa cũng đáng hoan nghênh và là một sự can đảm cần khuyến khích. Thế hệ lãnh đạo Việt Nam hiện nay, vào năm 1975 họ chưa có vai trò gì. Họ không phải chịu trách nhiệm về cuộc chiến tranh. Cái khó nhất của họ là cuộc chiến tranh do thế hệ lãnh đạo trước tiến hành đã cho họ thừa hưởng nhiều đặc quyền, đặc lợi mặc dù với dân tộc và với đất nước thì không. Vì vậy, nếu họ dám thừa nhận sai lầm của thế hệ lãnh đạo trước và dám sửa cũng là một sự can đảm.”(hết trích)

Trong khi đó, trên VOA, sử gia Nguyễn Nhã qua bài viết nhan đề “Công nhận VNCH sẽ có lợi như thế nào?” đã nhận xét:

“Việc viết bộ sử Lịch sử Việt Nam gồm 15 tập do GS Phan Huy Lê chủ biên, không dùng từ “ngụy quyền Sài gòn” mà sử dụng “Việt Nam Cộng Hòa” là bước tiến mới của giới sử học Việt Nam. Song tôi nghĩ phải có sự chính thức của chính quyền thống nhất hiện nay vì sẽ có nhiều cái lợi, như sau:

Một là, để đấu tranh bảo vệ chủ quyền chính đáng của Việt Nam tại Hoàng Sa và Trường Sa mà pháp lý quốc tế hồi cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX, khi Trung Quốc bắt đầu tranh chấp chủ quyền năm 1909 cho Paracels mà Trung Quốc cho là đất vô chủ (res -nullius), thì sự chiếm hữu phải mang tính thật sự, nhà nước, liên tục và hòa bình.

Từ năm 1954 đến 1975 chỉ có chính quyền ở Miền Nam mới có quyền quản lý Hoàng Sa và Trường Sa vì hai quần đảo này ở vị trí dưới vĩ tuyến 17, cũng đã từng được rất nhiều nước thừa nhận, nên phải được chính thức thừa nhận mới bảo đảm tính pháp lý quốc tế liên tục.

Hai là, hiện có hơn 4 triệu Việt Kiều trong đó các thành phần trong chính quyền Việt Nam Cộng Hòa cũng rất quan trọng, công nhận VNCH sẽ tạo sự đoàn kết, hòa hợp hòa giải dân tộc. Nhân kỷ niệm ngày 30 thánh 4, nguyên thủ tướng Võ Văn Kiệt đã tuyên bố có “một triệu người vui, một triệu người buồn” đã tạo điều kiện hòa hợp hòa giải dân tộc mà tôi cũng đã phát biểu phải là chiến lược chứ không chỉ là sách lược.

Ba là sự đoàn kết dân tộc là điều kiện quan trọng, nhất là chất xám người Việt ở khắp nơi trên thế giới để xây dựng đất nước hùng cường mà hiện có triển vọng trở thành cường quốc biển chứ không chỉ là cường quốc trung bình như có nhà nghiên cứu ở Mỹ vừa phát biểu.

Bốn là, thừa nhận Việt Nam Cộng Hòa, Việt Nam chúng ta hiện nay có thể chính thức thừa hưởng gia tài rất quý báu về văn hóa giáo dục, kinh tế mà chính quyền Việt Nam Cộng Hòa với cơ chế mà gần như cả thế giới hiện nay đang thực hiện.”(hết trích)

Trong khi đó, trên BBC nhà giáo Bùi Văn Phú qua bài nhan đề “Từ ‘Việt Nam Cộng hòa’ đến hòa giải dân tộc” nhận xét:

“…Gọi tên “Việt Nam Cộng hòa” lúc này có liên quan gì đến việc đòi lại chủ quyền ở Hoàng Sa, Trường Sa là điều tôi cho là xa vời, vì ảnh hưởng của Trung Quốc hiện nay quá lớn trong chính trường Việt Nam khiến lãnh đạo Hà Nội, dù có xích lại gần hơn với Hoa Kỳ, cũng sẽ không làm gì mạnh về chủ quyền trên Biển Đông.

Sự kiện Việt Nam, do áp lực từ Trung Quốc, tháng trước đã phải yêu cầu công ty Repso của Tây Ban Nha ngưng khoan dầu trong vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam cho thấy điều đó.

Qua việc nhắc đúng tên của miền Nam là “Việt Nam Cộng hòa”, tôi chỉ hy vọng lãnh đạo Hà Nội thực tâm nhìn nhận trên đất nước đó đã có một nền văn hoá, một không khí sinh hoạt chính trị sôi nổi trong hai mươi năm và những di sản đó vẫn còn trong lòng nhiều người Việt, trong nước cũng như tại nước ngoài.”(hết trích)

Cũng nên nhắc rằng, khi giàn khoan Trung Quốc vào quậy Biển Đông năm 2014, chính phủ Bắc Kinh có nhắc tới Công Hàm Phạm Văn Đồng năm 1958, thế là… toàn dân VN sôi sục, vì thấy rõ kể như là VC bán biển rồi.

Trong một bài viết “Các Ông Chỉ Có Một Đường Binh…” trên nhiều mạng hồi năm 2014, ghi lại cuộc nói chuyện của Đại diện CSVN với đối tác phía Mỹ một buổi cơm tối thân mật tại một nhà hàng Tàu trong vùng Virginia, không thấy ghi tên người viết, ghi lời khuyên của phía Mỹ là nhà nước CSVN chỉ cần đổi tên thành Việt Nam Cộng Hòa là tức khắc vô hiệu hóa Công Hàm Phạm Văn Đồng và sẽ có chính nghĩa chủ quyền Hoàng sa và Trường sa.

Bài viết trích như sau:

“Đại diện Mỹ ngừng một lát rồi nói tiếp:

– Tôi xem công hàm Phạm văn Đồng nhiều lần và phải công nhận vào thời điểm năm 1958, ông Đồng hay ai đó soạn cho ông Đồng ký công hàm này là “khôn liền” ngay lúc đó mà không có “khôn lâu”.

– Ý ông là?

– Ngôn từ trong công hàm này vào năm 1958 rất là KHÔN NGOAN. Vì các ông BÁN VỊT TRỜI mà thu được gần cả tỉ đô la viện trợ của Trung Quốc cho một món hàng tương lai không biết có chiếm được hay không. Ví như một người muốn đi cướp nhà người khác không có súng, không có tiền, đi hứa với thằng cướp khác: “Khi nào tao cướp được nhà đó thì tao tôn trọng quyền của mày được trồng rau ở sân sau”. Khi cướp được thì phải thực hiện lời hứa đó.

Đại diện CSVN mỉa mai:

– Nếu “khôn lâu” như ông trong trường hợp đã lỡ ký LỜI HỨA đó thì ông phải làm sao?

– Nếu tôi là các ông mà tôi bắt buộc phải viết công hàm đó để có viện trợ thì tôi vẫn viết như thế …

– Huề tiền!

– Tôi vẫn nhận gần cả tỉ đô la để đánh Hoa Kỳ và kéo nó đến bàn Hội Nghị Paris năm 1973 để nó phải rút quân …

Đại diện CSVN phá liên cười:

– Ông khôi hài quá, thế mà lại dạy “ngoại luộc trứng.”

Đại diện Mỹ vẫn từ tốn nói tiếp:

– CSVN ký công hàm Phạm văn Đồng là khôn liền ngay năm 1958, nhưng ai đó quyết định xé hiệp định Paris chiếm Miền Nam năm 1975 là ĐẠI NGU để Trung Quốc nó ị trước. Chiếm Miền Nam là biến công hàm đó thành hiện thực và đối diện gần 1 tỉ đô la nợ Trung Quốc, là từ bỏ 4 đến 6 tỉ đô la bồi thường chiến tranh của Hoa Kỳ. Việt Nam bỏ cơ hội thành một nước Đức và nước Nhật sau thế chiến thứ hai.

Đại diện CSVN hết kiên nhẫn ngắt lời:

– Ông có khiếu kể chuyện cổ tích. Xin phép trở lại trọng tâm. Thế thì có giải pháp nào cho chúng tôi trong bế tắc này không?

Đại diện Mỹ nhìn quanh rồi pha trò:

– Có tình báo Hoa Nam Cục ở đây không?

Rồi, ông nói tiếp:

– Theo tôi thì các ông phải tuân thủ công hàm Phạm văn Đồng vì 1974 các ông đã tuân thủ thì hôm nay phải tuân thủ để yên cho Trung Quốc đặt giàn khoan.

– Không còn cách nào hết sao?

– Chỉ còn cách mà tôi đã nói với các ông hôm đầu tiên.

– Cách gì ông nhắc lại đi.

– Một cách vô cùng giản dị, không cần viện trợ của Hoa Kỳ, chẳng cần ủng hộ của thế giới, mà lại đoàn kết, hòa hợp hòa giải với mọi thành phần người Việt trong và ngoài nước và quan trọng là vô hiệu hóa công hàm Phạm văn Đồng.

– Làm cách nào?

– Ngay ngày mai …Đổi lại tên nước thành Việt Nam Cộng Hòa. Lấy lại tên Sài Gòn và dời thủ đô về đó. Lấy CỜ VÀNG làm quốc kỳ. Có như thế thì trước diễn đàn thế giới, VNCH chỉ VẮNG MẶT 39 năm chứ KHÔNG CHẾT. Công hàm Phạm văn Đồng chỉ là tờ “giấy lộn” vì tên cướp có vô nhà nhưng chủ nhà về lại và đã đuổi cổ nó ra. Trời Việt lại … HỪNG ĐÔNG.

Đại diện CSVN vuốt mồ hôi lạnh trên trán:

– Chỉ đơn giản thế thôi sao?

Vịt Bắc Kinh trên bàn đã NGUỘI LẠNH, lớp mỡ trắng đã bắt đầu đóng viền quanh dĩa vì không ai còn đoái hoài đến nó.

Đại diện Mỹ vỗ vai đại diện CSVN nói một câu tiếng Anh:

– All road lead to Rome (Đường nào cũng về La Mã). Hãy trả cho Ceazar những gì của Ceazar. Các ông chỉ có một ĐƯỜNG BINH. Cầm bài chi lâu cho nó … ƯỚT.”(hết trích)

Có phải các sử gia đang khuyến khích nhà nước Hà Nội dời đô vào Sài Gòn và đổi tên nước thành Việt Nam Cộng Hòa? Đó là tuyệt chiêu vậy… Phải chi Nguyễn Phú Trọng dám sử dụng độc chiêu này.

……………………………………………………….

Việt Nam không nhân nhượng vụ Trịnh Xuân Thanh.?

Nguồn:nguoibuongio.com-Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Bùi Thanh Hiếu (Hình internet)

Hôm qua nhiều tờ báo Đức đưa tin thêm về vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.  Trang DW nhận định Trịnh Xuân Thanh là nạn nhân của một vj đấu đá phe cánh, phải chạy trốn.

http://www.dw.com/en/trinh-xuan-thanh-kidnapping-german-immigration-suspends-vietnamese-worker/a-40194898

Một bài báo khác của trang này cũng cho biết, thái độ của nhà cầm quyền Việt Nam khá cứng rắn khi bảo vệ quan điểm không có vụ bắt cóc, mà do Trịnh Xuân Thanh về Việt Nam đầu thú, tờ báo cũng nói với tội danh bị Việt Nam cáo buộc, Trịnh Xuân Thanh có thể bị kết án tử hình.

Công tố Liên Bang Đức đã đề nghị Toà Án Tối Cao Liên Bang Đức gửi  truy nã tới cảnh sát Tiệp bắt giữ Nguyễn Hải Long, một người Việt làm nghề chuyển tiền ở Praha thủ đô Tiệp. Nguyễn Hải Long có quan hệ rất rộng với quan chức Việt Nam, Long là người đã thuê chiếc xe bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.  Cảnh sát Tiệp đã giao Long cho cảnh sát Đức, tại Đức Long bị cáo buộc tội gián điệp và bắt cóc người.

CHLB Đức là một trong những nước lớn thường đòi hỏi Việt Nam cải cách pháp luật và nhân quyền, nước Đức cũng viện trợ cho Việt Nam những khoản tiền lớn hàng trăm triệu USD để hỗ trợ Việt Nam trong những vấn đề này.

Đáp lại những yêu cầu của Đức về nhân quyền, từ năm ngoái  Việt Nam gia tăng bắt bớ và kết án nặng nề những người bất đồng chính kiến, những người hoạt động nhân quyền. Đặc biệt cấn nhấn mạnh là những bản án rất dã man từ 9 đến 10 năm tù cho hai bà mẹ đang nuôi con nhỏ là Trần Thuý Nga, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Con số người bất đồng chính kiến bị chế độ Việt Nam bắt giữ từ đầu năm trở lại đây lên tới hơn 20 người, một con số kỷ lục trong vòng mười năm qua.

Nguyên nhân chính thái độ của nhà cầm quyền Việt Nam là do họ đang trong cảnh túng thiếu về tài chính,  họ cần thanh toán các khoản nợ công và chi trả nuôi dưỡng bộ máy cai trị. Để giải quyết cấp bách việc này, nhà cầm quyền Việt Nam phải  tăng nhiều nguồn thu trong dân để bù đắp, nhưng e ngại phản ứng trong nhân dân, nên họ đã ra tay bắt bớ những người đấu tranh hay cất tiếng nói chỉ trích chính sách, đường lồi của chế độ để chuẩn bị cho đợt vơ vét tiền của trong nhân dân. Một phần nữa những nguồn vay quốc tế bị cắt giảm nên nhà cầm quyền Việt Nam thấy không cần thiết phải lấy lòng quốc tế, đây là lúc họ ra tay đàn áp để trả thù những hoạt  động của giới bất đồng chính kiến và ngăn chặn những nhà đấu tranh dân chủ hoạt động trong thời gian tới đây.

Trong lúc đang thực hiện chiến dịch bàn tay sắt với giới đấu tranh dân chủ, nhà cầm quyền Việt Nam không dễ gì nhượng bộ yêu cầu của CHLB Đức với vụ Trịnh Xuân Thanh. Bởi nếu nhượng bộ tức công khai nhận tội nhà nước Việt Nam tổ chức bắt cóc người,  phơi mặt ra quốc tế những hành vi vi phạm pháp luật, xâm phạm chủ quyền nước khác. Đồng thời uy tín của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng sẽ giảm sút nghiêm trọng , ông Trọng đã một lần mất mặt khi TXT trốn sang Đức và đưa đơn từ đảng vì lý do thấy ông Trọng độc đoán, không công bằng. Ông đã tức giận và muốn bằng mọi giá bắt được TXT về trị tội để thoả lòng thù hận cá nhân ông với Thanh. Lần này nắm được Trịnh Xuân Thanh trong tay ông Trọng không có cớ gì để trả TXT cho Đức để một lần nữa tự làm nhục mặt mình. Vấn đề ngoại giao Đức Việt hay vấn đề tài trợ không phải là điều ông quan tâm, cái ông cần là danh dự của ông, ông cần dân chúng thấy ông là người có quyền lực tối cao và kiên quyết trừng trị những kẻ mà ông không ưa.

Trông vào động thái các tuyên truyền viên và dư luận viên của chế độ chửi bới và mạt sát , vu khống nước Đức bao che cho Trịnh Xuân Thanh và lên gân thách đố cho thấy ông Trọng đang chuẩn bị cho tình huống không trao trả TXT, không nhượng bộ với Đức về vụ việc này. Nguyễn Phú Trọng sẽ chỉ đạo giữ bằng được quan điểm Trịnh Xuân Thanh về nước đầu thú và bất chấp nước Đức hay quốc tế muốn nghĩ gì hay làm gì.

Nguyên nhân nữa khiến Việt Nam cứng rắn là vì nhà nước CHLB Đức phản ứng mạnh trên truyền thông, nhưng thực tế chỉ trục xuất một quan chức sứ quán và bắt giữ một công dân Việt Nam chưa thấp tháp gì với nhà cầm quyền Việt Nam.  Từ công tố liên bang điều tra rồi toà án ra tối cao CHLB Đức  phán quyết, sau đó nhà nước Đức ra biện pháp trừng phạt Việt Nam còn là quãng thời gian dài. Các văn phòng lãnh sự Đức ở Việt Nam chỉ tạm thời đóng cửa vài ngày nhưng vẫn hoạt động cung cấp visa cho người Việt Nam. Các khoản viện trợ tạm ngừng giải ngân nhưng trong đó có nhiều khoản chưa đến thời kỳ giải ngân.

Thực tế trước thái độ kiên quyết hay còn gọi là cùn , trơ lì, bất chấp của Việt Nam. Chính phủ Đức trở nên khó xử. Nước Đức có thể tạm thời cắt quan hệ ngoại giao, rút hết các nhân viên ngoại giao Đức ở Việt Nam về, trục xuất hết nhân viên và cán bộ ngoại giao Việt Nam tại Đức. Ngừng tuyệt đối các khoản viên trợ và đưa vụ bắt cóc ra toà án quốc tế để đề nghị các quốc gia khác trừng phạt Việt Nam. Nhưng những điều ấy có vẻ như người Đức không dám làm hoặc chưa dám làm, họ vẫn mong chờ rằng phía Việt Nam sẽ nhân nhượng trả TXT và nhận lỗi. Các việc làm của họ còn lâu mới đến mức làm Việt Nam lo ngại.

Chính sự nhân nhượng, mong đợi cộng sản Việt Nam có sự thay đổi là điểm yếu của Đức và các quốc gia hay đòi hỏi Việt Nam thay đổi nhân quyền. Sự nhân nhượng này không được phía Việt Nam nhận định là thiện chí, trái lại phía Việt Nam còn cho rằng vì các nước còn có mưu đồ, lợi ích ở Việt Nam nên chỉ đòi hỏi cầm chừng, không bao giờ dám thẳng tay đoạn tuyệt với Việt Nam. Hoặc lý do vì các nước muốn mua chuộc Việt Nam chống Trung Quốc, nên phải nhượng bộ Việt Nam vì sợ làm quá Việt Nam sẽ ngả hẳn theo Trung Quốc.

 Tất nhiên thì không thể trách nước Đức và các quốc gia khác không triệt để, bởi số phận đất nước Việt Nam nằm trong tay nhân dân Việt Nam. Ở thời buổi thông tin phổ cập toàn cầu, phần lớn người dân Việt Nam vẫn để cho vài nhân vật chóp bu kiểu lãnh tụ độc tài nói gì nghe vậy. Số người sợ hãi im tiếng và số người có lợi từ chế độ CS hùa theo còn chiếm khá đông trong dân chúng Việt Nam. Trong vụ Trịnh Xuân Thanh nếu chế độ CSVN không trao trả cho Đức, chấp nhận cắt quan hệ ngoại giao với Đức và đảng CSVN mở cuộc tuyên truyền hành xử như thế là đúng, là chiến thắng, là vinh quang thì chắc chắn số đông dân chúng Việt Nam sẽ đồng tình bởi sự ngu muội, cuồng tín và tự hào dân tộc kiểu cực đoan được kích động. Đến biển đảo quê hương ngày ngoài khơi, độc tố Formosa và hàng trăm độc tố từ nhà đầu tư nước ngoài thải ra trong lòng đất nước, người dân Việt Nam còn chấp nhận được thì quan hệ ngoại giao với nước Đức ở xa xôi chẳng làm họ phải đắn đo cần hay không cần.

 Việt Nam không có lý do nào để trao trả Trịnh Xuân Thanh trở lại Đức, chỉ có trường hợp Việt Nam khống chế chắc rằng khi TXT đến Đức sẽ phát biểu tôi tự về đầu thú và xin được rời Đức nhanh để quay lại Việt Nam hưởng sự khoan hồng. Hay là trường hợp đưa về Đức để ” chữa bệnh vì tính nhân đạo”. Đó là những cách mà nhà cầm quyền Việt Nam trao trả mà thoát được tội bắt cóc, giữ được quan điểm TXT về đầu thú và hả hê như một chiến thắng trước những cáo buộc bắt cóc.

Trong trường hợp  Đức chấp nhận bỏ khoản tiền lớn để gỡ danh dự, đi đêm mặc cả với chính phủ Việt Nam để Việt Nam trả TXT và nhận lỗi bắt cóc,  Việt Nam sẽ làm nhưng với số tiền khá lớn. Trường hợp này xảy ra mới thật là khôi hài, tức là vụ bắt cóc tống tiền giữa hai quốc gia với nhau, hai chính phủ với nhau. Số tiền chắc phải hơn nhiều lần số tiền TXT làm thất thoát.

 Tuy nhiên điều này có vẻ khả thi nhất vì chính phủ Việt Nam là kẻ chuyên nghiệp đi mặc cả những chuyện bẩn thỉu như vậy, chẳng hạn mặc cả cầm 500 triệu usd của Formosa hay khoản tín dụng của Trung Quốc để nhân nhượng ngoài biển Đông.
Được đăng bởi Thanhhieu Hieubui vào lúc 22:39

…………………………………………………………………………….

 Quốc gia và Thủ đô đều vô chủ – Bùi Quang Vơm

Nguồn:danlambao.com-

Bùi Quang Vơm (Danlambao) – Chủ tịch nước Trần Đại Quang vắng mặt từ ngày 26/07, đã gần một tháng. Bí thư Hà Nội Hoàng Trung Hải theo tháp tùng Tổng bí thư đi Indonesie và Mianmar từ ngày 21/08, và sẽ không có mặt tại Thủ đô đến hết ngày 26/08. Điều gì đang xảy ra trên sân khấu chính trị Việt Nam những ngày gần đây, khi cùng một lúc, Nhà nước và Thủ đô đều không có người đứng đầu? Nếu chiến tranh xảy ra, nếu có đảo chính?

Ông Trần Đại Quang thực đã biến mất một cách bí ẩn từ ngày 26/07/2017, không một lý do. Dư luận đòi trước khi “biến”, với tư cách chủ tịch nước, chủ tịch Hội đồng An ninh Quốc gia, Tổng tư lệnh các lực lượng vũ trang, ông Quang phải bàn giao quyền hạn và trách nhiệm cho người thay thế, nhưng ông Quang không xuất hiện, không một phản hồi, không một tín hiệu. Bộ chính trị, Ban bí thư, Ban tuyên giáo, không một lời giải thích.

Ông Quang không ốm bệnh. Người ta thấy suốt hai ngày liền, ngày 25/07 và ngày 26/07, cho đến tận trước khi biến mất, ông đi thăm các nơi, phát phong bì tiền cho những thương binh nghèo, sau khi đăng một bài viết rất dài, đầy tâm huyết có tên là “uống nước nhớ nguồn”. Ông cố tình đi nhiều nơi thăm nhiều chỗ để chứng tỏ ông không bệnh.

Từ đấy, ông ở đâu đó, không ai thấy, nhưng vẫn đều đều gửi điện chúc mừng quốc khách các nước. Và để làm như ông không hề vắng mặt, ngày 20/08, người ta thấy ông gửi đăng một bài viết cũng rất dài “Tăng cường công tác bảo đảm an toàn, an ninh mạng trong tình hình mới”, mặc dù cũng một nội dung này, trước đó, vào ngày thứ năm, 7/11/2013, ông đã viết “Tăng cường công tác bảo đảm an ninh, an toàn mạng thông tin quốc gia”.

Hai bài cách nhau một năm, nhưng nội dung là một, không một ý tưởng nào mới, không một thông tin nào chững tỏ vừa xảy ra. Báo Nhân Dân đăng bài này ngay ngày 20/08, nhưng bây giờ đã không tìm thấy, như đã gỡ xuống.

Nhiều nhận xét cho rằng, bài thứ hai này không khải do ông viết, mà do một bàn tay của một người khác, cóp lại bài viết cũ, xào xáo và thêm thắt. Có lẽ thế, chỉ bởi vì không ai tự lặp lại mình, trừ khi đã thành người lẩn thẩn, kiểu “ăn rồi bảo chưa ăn”.

Dù là cách giải thích nào, dù là thực tế diễn ra kiểu gì, thì một sự thật có thể thấy là ông Quang không vắng mặt vì đi chữa bệnh. Hoặc là ông bị đi “chữa bệnh”, trong tình trạng hoàn toàn khỏe.

Có nghĩa là ông bị buộc phải vắng mặt. Tại sao?

Ông không được phép có mặt vào ngày Quốc khánh 2/9, nên phải làm như vì lý do gì đó, ông đã vắng mặt từ cả tháng trước, chứ không phải do sự cố, để không tạo sốc gây xáo động cho dư luận.

Nếu ông không được phép xuất hiện trong ngày Quốc khánh với tư cách Chủ tịch nước, thì nhất định là do đã có một quyết định từ Bộ chính trị, nghĩa là ông đã bị phế truất chức vị Chủ tịch nước. Mà chức Chủ tịch nước chỉ bị phế truất đương nhiệm khi vi phạm Pháp luật hay phạm tội phản Quốc.

Ông Quang có thể phạm tội gì?

Ông vi phạm pháp luật từ khi ông còn giữ chức Bộ trưởng bộ Công an dưới quyền ông Thủ tướng tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng? Ông dính tới các vụ ăn chia từ khoản tham ô 36 tỷ đô-la thụt két của Tập đoàn Dầu khí do ông Dũng, ông Vũ Huy Hoàng và ông Đinh La Thăng là người chủ mưu, mà Trịnh Xuân Thanh là người nắm trong tay toàn bộ danh sách những tên tuổi nhận tiền? Ông dính tới khoản 1,5 triệu đô tiền hối lộ của Tập Đoàn Vạn Thịnh Phát chuyển cho ông qua tay Dương Chí Dũng và ông là chủ mưu vụ thủ tiêu Dương Chí Dũng trong tù nhằm diệt khẩu, như đồn đoán cách đây một năm?

Còn giả thuyết Phản quốc là thế nào? Phản quốc trong trường hợp này có thể là đảo chính lật đổ chế độ. Có phải ông đang âm thầm tổ chức cuộc phục thù cùng với Nguyễn Tấn Dũng không? Như tin mật tiết lộ, thì chính ông là người từng có công tổ chức dập tắt âm mưu đảo chính cướp chính quyền của ông Phùng Quang Thanh dưới sức ép của Trung Quốc hồi tháng 5 năm 2015, trước khi ông Trọng đi Mỹ, nhằm trừng phạt và đe dọa ông Trọng ngả vào tay Mỹ?.

Đất nước đang không có chủ tịch, nhưng có sao đâu, chỉ cần có sự có mặt của một vị Tổng bí thư là đủ. Không ai biết lý do ông Quang đi đâu trước khi có chuyến Tổng thống hai nước Indonesie và Mianmar mời nguyên thủ Việt Nam. Chủ tịch không có mặt, thì ai là nguyên thủ? Nguyên thủ là cách gọi khác và là cách gọi đúng bản chất hơn cho chức danh Tổng bí thư, vì thực tế, người quyết định cuối cùng, người đại diện chủ quyền cao nhất của quốc gia đích thực là Tổng bí thư, chứ không phải là Chủ tịch nước.

Ông Quang phải ốm bệnh hay vì gì đó để vắng mặt đúng lúc. Và người ta phải quen đi với việc Tổng Bí thư là đủ và đúng bản chất. Hoặc Tổng bí thư là Chủ tịch nước, hoặc chỉ đơn giản Tổng bí thư là nguyên thủ quốc gia, không có chức vụ chủ tịch nước, thừa!. Đảng của toàn dân, thì tổng bí thư đảng khác gì tổng thống và phải đương nhiên là tổng thống.! Ông Trọng đi là đi thay, nhưng để thiên hạ thấy là ông mới đúng, đúng hơn bất cứ ai khác. Nhất thể hóa là hợp quy luật, hợp cả lòng người!

Người ta vẫn bảo là ông Trọng Lú, nhưng là lú ăn người!

Ông Hoàng Trung Hải đang bị buộc phải bỏ Hà Nội để tháp tùng ông Trọng trong chuyến đi kép dài ngày thăm Indonesie và Mianmar? Theo sự sắp xếp đoàn khi hội đàm với lãnh đạo nhà nước Indonesie, ông Hải ngồi bên trái ông Trọng, nghĩa là ông là nhân vật quan trọng thứ ba trong đoàn, sau ông Trọng và ông Phạm Bình Minh ngồi liền kế bên phải. Chuyến thăm kết thúc mà không thấy có chuyện kết nghĩa hai thủ đô, không có hiệp ước hiệp định gì giữa Hà Nội với thành phố nào của Indonesie, chỉ với chức vụ bí thư thành uỷ Hà Nội, không hiểu ông giữ vai trò gì trong đoàn?

Nếu không có vai trò trách nhiệm gì cụ thể trong đoàn đi thăm, tại sao ông phải bỏ việc của người đứng đầu một thành phố quan trọng nhất nước suốt cả tuần, trong khi tình hình chính trị rõ ràng đang rất phức tạp?

Người ta nhớ tới chuyện đưa ông Nguyễn Văn Bình lên uỷ viên Bộ chính trị và Trưởng ban Kinh tế Trung ương không phải là lên chức mà để trống chỗ Ngân hàng Nhà nước, buộc phải bố trí người khác thay thế, nhưng để mật vụ có thể làm luôn việc điều tra ngay từ bên trong.

Người ta cũng nhớ chuyện ông Phùng Quang Thanh được bố trí phải đi Pháp chữa bệnh, để ở nhà, ông Ngô Xuân Lịch trao quyết định cho trung tướng Phí Quốc Tuấn Tư lệnh và Chính uỷ Bộ tư lệnh Thủ đô, trung tướng Lê Hùng Mạnh về hưu và bàn giao ngay tức khắc trong cùng một ngày.

Việc ông Hoàng Trung Hải tháp tùng Tổng bí thư trong chuyến đi quan trọng, vừa có nghĩa là ông Hải chuẩn bị cho một vị trí khác quan trọng hơn vị trí bí thư thành uỷ Hà Nội, vừa có nghĩa là ông sắp phải bàn giao chức bí thư Hà Nội cho người khác.

Trong bối cảnh gần như tất cả những cán bộ chịu trách nhiệm trực tiếp tới thảm họa Formosa đều đã bị kỷ luật, thì cấp trên trực tiếp không thể thoát trách nhiệm, chính ông Hồ Anh Tuấn nguyên Tỉnh ủy viên, nguyên Bí thư Đảng ủy, nguyên Trưởng ban Quản lý Khu kinh tế tỉnh Hà Tĩnh, từng nói: “Chúng tôi ký, nhưng phải có người cho phép ký thì mới ký”. Cấp cho phép trực tiếp của ông là ông Hoàng Trung Hải, và Ông Hải thừa lệnh của ông Nguyễn Tấn Dũng. Như vậy, sau khi đã đủ căn cứ để cảnh cáo Bộ trưởng tài nguyên môi trường Nguyễn Minh Quang, cách chức nguyên thứ trưởng tài nguyên môi trường của hai ông Bùi Cách Tuyến và Nguyễn Thái Lai cùng với hàng ngũ bí thư, chủ tịch, trưởng ban quản lý dự án Formosa của tỉnh Hà Tĩnh, thì căn cứ để kỷ luật ông Hải và ông Dũng không thể bỏ qua được.

Như vậy, chuyện vắng mặt tại Hà Nội những ngày này, nhiều khả năng đang có sự chuẩn bị cho ông Hải ra khỏi chức bí thư Hà Nội, chờ đợi một quyết định cách chức uỷ viên bộ chính trị, hơn là cho ông lên chức. Cao hơn chức bí thư Hà Nội, chẳng có chỗ nào hợp với ông này.

Một tuần ông vắng mặt, tất nhiên việc của ông sẽ có người thay thế, dù chỉ tạm, nhưng sẽ tạo ra ấn tượng rằng, không có ông thì cũng đã sẵn có người thay thế, và nếu ông đi thật, thì cũng chẳng có gì bất thường. Bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam sợ nhất là thay đổi bất ngờ.

Chính vì vậy Việt Nam làm như vừa điếc, vừa câm. Sự thật là Bộ chính trị, Ban bí thư nghe thấy hết, biết hết, nhưng người ta sẽ nói khi tất cả đều đã nói và nghe chán, mọi người khi đã biết hết và không thèm nghe nữa, lúc đó sẽ được nghe, và sẽ chẳng ai thèm bàn thêm. Họ sẽ làm đúng những gì Đức yêu cầu, nhưng âm thầm, và không một lời bàn nào được phép lọt ra.

Vì vậy, nhiều khi chẳng có chuyện gì, nhưng để chuẩn bị cho một chuyện vô ý nào đó, Ban tuyên giáo được lệnh tung tin gây tranh cãi. Khi mọi tranh cãi đã bão hòa, thì cái vô lý kia xuất hiện như một chuyện tự nhiên phải có. Người ta đã nghe thành quen rồi. Chuyện bịa, nhưng nghe mãi, tranh cãi mãi thành ra chuyện có thật, hoặc thật hay giả cũng chẳng còn gì đáng quan tâm nữa.

Lịch sử đã chứng minh, những con người thuộc hệ thống cầm quyền của đảng cộng sản Việt Nam là những bậc thầy về khoa học quản lý dư luận. Đó là thuộc tính của những kẻ chuyên sống vụng trộm, của những sinh vật sợ ánh sáng ban ngày.

Cho nên mới có chuyện cùng một lúc cả Nhà nước lẫn Thủ đô đều không có người đứng đầu, nhưng không một ai hiểu tại sao và không có ai có trách nhiệm giải thích.

Trong những câu hỏi không có câu trả lời thường chứa đựng những xung đột khác thường, để đến khi các xung đột ấy vỡ ra thành câu trả lời thì đã quá muộn cho bất cứ sự chữa chạy nào.

24/08/2017

Bùi Quang Vơm
danlambaovn.blogspot.com

………………………………………………………………..

Add a Comment

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Web
Analytics