Thơ Quang Dũng

Thơ Quang Dũng
Nhà thơ Quang Dũng tên thật là Bùi-Đình-Diệm (1921-1988), cũng là một hoạ sĩ , nhạc sĩ .ông sinh tại làng Phượng Trì,huyện Đan Phượng, tỉnh Sơn Tây . Tốt nghiệp trường Trung học Thăng Long, Hà Nội , dạy học tư ở Sơn Tây . Thơ phổ nhạc của ông gồm:Tây Tiến (Phạm Duy),Đôi mắt người Sơn Tây(Phạm Đình Chương phổ từ hai bài Đôi bờ và Đôi mắt người Sơn…… Tây), Kẻ ở(Cung Tiến), đặc biệt bài thơ Em mãi là hai mươi tuổi được ba nhạc sĩ phổ nhạc khác nhau : Việt Dzũng , Phạm Trọng Cầu , Khúc Dương .ông đã sáng tác bản nhạc Ba Vì , cũng nổi tiếng trước đây , và đã từng triển lãm tranh sơn dầu với các hoạ sĩ nổi danh khác .
Dưới đây là đôi ba bài thơ rất nổi tiếng của ông .

Tây Tiến

Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!

Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi

Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi

Mường Lát hoa về trong đêm hơi

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

Heo hút cồn mây súng ngửi trời

Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống

Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

Anh bạn dãi dầu không bước nữa

Gục lên súng mũ bỏ quên đời !

Chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu ngươi

Nhớ ơi Tây Tiến cơm lên khói

Mai Châu mùa em thơm nếp xôi .

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa

Kìa em xiêm áo tự bao giờ

Khèn lên man điệu* nàng e ấp

Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

Người đi Châu Mộc chiều sương ấy

Có thấy hồn lau nẻo bến bờ

Có nhớ dáng người trên độc mộc

Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

Tây Tến đoàn binh không mọc tóc

Quân xanh màu lá dữ oai hùm

Mắt trừng gửi mộng qua biên giới

Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm*

Rải rác biên cương mồ viễn xứ

Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh

áo bào thay chiếu anh về đất

Sông Mã gầm lên khúc độc hành

Tây Tiến người đi không hẹn ước

Đường lên thăm thẳm một chia phôi

Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy

Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi

Phù Lưu Chanh 1948

*man điệu : điệu nhac của các dân tộc miền núi

*dáng kiều thơm: chỉ người thiếu nữ đẹp

* Có người đã nói: “Đoàn binh Tây tiến trong thơ Quang Dũng như một sự kết tụ của tráng khí muôn đời, pha chút lãng mạn kiểu Kinh Kha ” một đi không trở lại” …

ĐôI MẮT NGƯỜI SƠN TâY

(Trích đoạn 🙂

Em ở thành Sơn chạy giặc về

Tôi từ chinh chiến cũng ra đi

Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt

Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì

Vầng trán em vương trời quê hương

Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương

Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm

Em có bao giờ em nhớ thương ? ..

1949

KHôNG ĐỀ

Em mãi là hai mươi tuổi*

Ta mãi là mùa xanh xưa

Những cây ổi thơm ngày ấy

Và vầng hoa ngâu mưa thu

Tóc anh đã thành mây trắng

Mắt em dáng thời gian qua

Ngày nay ngày nay

Chuyện đẹp qua đi

Thời gian gấp ruổi

Còn lại chúng ta

Em mãi là hai mươi tuổi

Ta mãi là mùa xanh xưa

Giữ trọn tình người cho đẹp

Ơi! Con đường xưa

Những mùa trút lá

Cành bàng mồ côi

Cổng cũ rêu phong

ý đợi người

Ơi! Con đường xưa

Men vườn ổi thơm

Em tuổi hai mươi

Yêu anh hào hiệp*

Bỏ em, anh đi

Đường hai mươi năm

Dài bao chia ly

Có những vợ chồng

Không là trăm năm

Mà tình thương yêu

Sông ơi! Dài sao

Rộng ơi! Biển cả

Thôi em nước mắt

Đừng rơi lã chã!

Em mãi là hai mươi tuổi

Ta mãi là mùa xanh xưa …

Giữ trọn tình người cho đẹp

1970

Quang Dũng

*hào hiệp : có lời bình rằng : hào : hào hoa ; hiệp như trong chữ “hiệp sĩ” vì chàng đã “bỏ em” đi kháng chiến chống Pháp .

* Bài thơ này viết về người yêu đầu tiên của Quang Dũng, một cô gái ở vùng Nghi Tàm, Hà Nội, nơi có hàng ổi chạy dài theo ven đường .

NN ( sưu tầm )

Cuối năm 2009

Add a Comment

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Web
Analytics