18/05/2013: 1.Intelligent people-Retired people- 2.Câu chuyện ven đường-3.Green thing-4.Không trách mắng-5.Thêm chuyện vui-

18/05: 1.Intelligent people-Retired people- 2.Câu chuyện ven đường-3.Green thing-4.Không trách mắng-5.Thêm chuyện vui-
Category: Như là Ngụ ngôn .. Những nụ cười ..
Posted by: Tbl Đọc: 3821 lần

Fwd: Intelligent people
Kim Vu to:…,me – Hình:”Thư giãn-Cười”- NN sưu tầm .

**Who is intelligent?

President Barack Obama met with Queen Elizabeth II, of England .
>
He asked her, “Your Majesty, how do you run such an efficient government? Are there any tips you can give me?”
>
“Well,” said the Queen, “the most important thing is to surround yourself with intelligent people.”
>
Obama frowned, and then asked, “But how do I know the people around me…

… are really intelligent?”
>
The Queen took a sip of tea. “Oh, that’s easy; you just ask them to answer an intelligent riddle.”
>
The Queen pushed a button on her intercom. “Please send Tony Blair in here, would you?” Tony Blair walked into the room and said, “Yes, your Majesty?”
>
The Queen smiled and said, “Answer me this please, Tony, your mother and father have a child. It is not your brother and it is not your sister. Who is it?”
>
Without pausing for a moment, Tony Blair answered, “That would be me.”
>
“Yes! Very good,” said the Queen.
>
> Obama went back home to ask Joe Biden the same question. “Joe, answer this for me. Your mother and your father have a child. It’s not your brother and it’s not your sister. Who is it?”
>
> “I’m not sure,” said Biden. “Let me get back to you on that one.” He went to his advisors and asked everyone, but none could give him an answer.
>
> Finally, Biden ran into Sarah Palin while out for dinner one night. Biden asked, “Sarah, can you answer this for me? Your mother and father have a child and it’s not your brother or your sister. Who is it?”
>
> Sarah answered right back, “That’s easy, it’s me!”
>
> Biden smiled, and said, “Thanks!” Biden then went back to speak with Obama. “Say, I did some research and I have the answer to that riddle. It’s Sarah Palin!”
>
> Obama got up, stomped over to Biden, and angrily yelled into his face, “No, you idiot! It’s Tony Blair!”
>
> AND THAT’S BASICALLY WHAT’S GOING ON AT THE WHITE HOUSE THESE DAYS!
>
*****************

**Fwd: Retired People
Kim Vu to:…,me

Lại một chuyện vui nữa!!!

How Retired People Spend Their Time ?

 

Working people frequently ask retired people what they do to make their days interesting. Well, for example, the other day, Kate, my wife and I went into town and visited a shop. When we came out, there was a cop writing out a parking ticket. We went up to him and I said, ‘Come on, man, how about giving a senior citizen a break? He ignored us and continued writing the ticket.
>> I called him an “a__hole”. He glared at me and started writing another ticket for having worn-out tires. So Kate called him a “shit head”. He finished the second ticket and put it on the windshield with the first. Then he started writing more tickets. This went on for about 20 minutes. The more we abused him, the more tickets he wrote. Just then our bus arrived, and we got on it and went home.
>> We always look for cars with “OBAMA 2012” stickers.
>> We try to have a little fun each day now that we’re retired. It’s important at our age.

********************************************

Tr : Câu chuyện ven đường – (Khuyết Danh)

Kim Vu to:…,me

> Một câu chuyện ngắn hay!
>
> Câu chuyện ven đường……

> Trên một con đường vắng, một chiếc xe đang phóng nhanh chợt đột ngột thắng gấp lại và tấp vào lề đường.
> Ai đó vừa ném một viên đá vào cánh cửa chiếc xe.
> Bước ra khỏi xe, liếc nhìn chỗ xe bị ném, người lái xe bực tức chạy nhanh đến tóm ngay thằng bé đứng gần đó – chắc chắn nó là tác giả của vết trầy trên chiếc xe.
>
> Trước đó anh đã thấy nó vẫy xe, chắc là để đi nhờ. “không cho đi nhờ mà mày làm như vậy hả?”.
> Anh vừa gằn giọng vừa nắm chặt cổ áo đẩy cậu bé sát vào chiếc xe…
>
> Cậu bé lắp bắp sợ hãi: “Em xin lỗi! nhưng em… em… không biết làm cách nào khác. Nếu em không ném vào xe của anh thì anh đã không dừng xe… Nãy giờ em đã vẫy biết bao nhiêu xe mà không có ai chịu dừng”.
>
> Nói đến đó, nước mắt cậu bé lăn dài trên má. Cậu chỉ tay về vệ cỏ phía bên kia đường. “Có một người… anh ấy bị ngã và chiếc xe lăn của anh ấy cũng ngã. Em tình cờ đi ngang qua thấy vậy nhưng không thể đỡ nổi anh ấy vì anh ấy nặng quá”.
>
> Giọng ngắt quãng vì những tiếng nấc liên tục, cậu bé nài nỉ: “Anh có thể giúp em đưa anh ấy trở lại chiếc xe lăn được không ạ? Anh ấy ngã chắc là đau và đang bị chảy máu”.
>
> Lời nói của cậu bé khiến anh thanh niên không thể thốt lên được lời nào.
> Anh thấy cổ mình như nghẹn lại vì bất ngờ và xúc động.
> Anh đến đỡ người bị ngã trở lại ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn, băng vết thương và cùng cậu bé kéo xe lên đường.
> Người bị ngã cảm ơn anh rồi chiếc xe bắt đầu lăn đi về phía đường ngược lại, cậu bé phụ đẩy phía sau.
> Anh dõi mắt nhìn theo cho đến khi hình ảnh cậu bé và chiếc xe lăn khuất hẳn.
>
> Anh bước thật chậm về phía chiếc xe của mình, cảm giác giận dữ trong anh không còn nữa và những bước chân ngập ngừng cũng không thể diễn tả hết tâm trạng của anh lúc này.
> Anh quyết định không sửa lại vết trầy trên xe.
> Anh muốn nó sẽ nhắc anh về câu chuyện xúc động hôm nay, về một điều mà trước nay anh không để ý đến và cũng không có thời gian để ý đến.
>
> Anh đã không nhận ra, không có được lòng trắc ẩn như cậu bé kia, anh đã tiếc thời gian và đi quá nhanh đến nỗi phải có một ai đó ném một viên đá mới làm anh dừng lại.
> Khuyết Danh
> Nụ cười trên môi
> Cầu cho nhau
> To You : PEACE & LOVE

………………………………………………………………………

Fwd: Green thing
Kim Vu to:…,me

> The last line is priceless.
>
> Being Green
> Checking out at the store, the young cashier suggested to the much older woman, that she should bring her own grocery bags because plastic bags weren’t good for the environment.
>
> The woman apologized and explained, “We didn’t have this ‘green thing’ back in my earlier days.”
> The young clerk responded, “That’s our problem today. Your generation did not care enough to save our environment for future generations.”
> She was right — our generation didn’t have the ‘green thing’ in its day.
> Back then, we returned milk bottles, soda bottles and beer bottles to the store. The store sent them back to the plant to be washed and sterilized and refilled, so it could use the same bottles over and over. So they really were recycled.
> But we didn’t have the “green thing” back in our day.
> Grocery stores bagged our groceries in brown paper bags, that we reused for numerous things, most memorable besides household garbage bags, was the use of brown paper bags as book covers for our schoolbooks. This was to ensure that public property, (the books provided for our use by the school) was not defaced by our scribblings.
> Then we were able to personalize our books on the brown paper bags.
>
> But too bad we didn’t do the “green thing” back then. We walked up stairs, because we didn’t have an escalator in every store and office building. We walked to the grocery store and didn’t climb into a 300-horsepower machine every time we had to go two blocks.
> But she was right. We didn’t have the “green thing” in our day.
> Back then, we washed the baby’s diapers because we didn’t have the throwaway kind. We dried clothes on a line, not in an energy-gobbling machine burning up 220 volts — wind and solar power really did dry our clothes back in our early days. Kids got hand-me-down clothes from their brothers or sisters, not always brand-new clothing. But that young lady is right; we didn’t have the “green thing” back in our day.
> Back then, we had one TV, or radio, in the house — not a TV in every room. And the TV had a small screen the size of a handkerchief (remember them?), not a screen the size of the state of Montana . In the kitchen, we blended and stirred by hand because we didn’t have electric machines to do everything for us. When we packaged a fragile item to send in the mail, we used wadded up old newspapers to cushion it, not Styrofoam or plastic bubble wrap. Back then, we didn’t fire up an engine and burn gasoline just to cut the lawn. We used a push mower that ran on human power. We exercised by working so we didn’t need to go to a health club to run on treadmills that operate on electricity.
> But she’s right; we didn’t have the “green thing” back then.
> We drank from a fountain when we were thirsty instead of using a cup or a plastic bottle every time we had a drink of water. We refilled writing pens with ink instead of buying a new pen, and we replaced the razor blades in a razor instead of throwing away the whole razor just because the blade got dull.
> But we didn’t have the “green thing” back then.
> Back then, people took the streetcar or a bus and kids rode their bikes to school or walked instead of turning their moms into a 24-hour taxi service in the family’s $45,000 SUV or van, which cost what a whole house did before the “green thing.” We had one electrical outlet in a room, not an entire bank of sockets to power a dozen appliances. And we didn’t need a computerized gadget to receive a signal beamed from satellites 23,000 miles out in space in order to find the nearest burger joint.
> But isn’t it sad the current generation laments how wasteful we old folks were just because we didn’t have the “green thing” back then?
> Please forward this on to another selfish old person who needs a lesson in conservation from a smartass young person…
> We don’t like being old in the first place, so it doesn’t take much to piss us off…especially from a tattooed, multiple pierced smartass who can’t make change without the cash register telling them how much.

……………………………………………..

Fw: [CATBUI2011] Chuyển tiếp: Tr : Không trách mắng !
KimDung to:……,me

Bài này quá hay , mời các bạn đọc .

—– Mail transféré —–
Envoyé le : Dimanche 31 mars 2013 7h11
Objet : không trách mắng !

Tóc đã đổi mầu, vừa nhận được một bài học của chân hạnh phúc ….
>
> KHÔNG TRÁCH MẮNG
>
> Tôi quen gia đình nhà White khi mới vào đại học. Họ hoàn toàn khác gia đình tôi, mặc dù vậy ở bên họ, lúc nào tôi cũng cảm thấy hết sức thoải mái. Jane White với tôi thoạt tiên là bạn trong trường, rồi kế tới cả gia đình đón tiếp tôi – một người ngoài – như thể đón một người em họ mới tìm ra.
> Ở nhà tôi, mỗi khi có chuyện gì không hay xảy ra, luôn luôn nhất thiết là phải tìm cho ra thủ phạm để trách mắng.
> “Cái này là ai làm đây?”. Mẹ tôi sẽ hét lên như thế trong nhà bếp hỗn độn như bãi chiến trường.
> “Đó là tại con đó, Katharine!”. Cha tôi sẽ đay nghiến mỗi khi con mèo biến mất hoặc cái máy giặt không làm việc.
> Ngay từ khi còn nhỏ, anh chị em chúng tôi vẫn hay nói với nhau là trong nhà mình còn một người nữa là ông Trách Mắng.
> Mỗi tối ngồi vào bàn nhớ dọn cả cho ông ấy một phần ăn!
> Nhưng gia đình nhà White lại không bao giờ quan tâm đến ai vừa gây ra việc gì, họ chỉ thu dọn những mảnh vỡ và tiếp tục sống vui vẻ. Tôi chỉ thực sự hiểu hết nét đẹp của nếp sống này vào mùa hè mà Jane qua đời.
> Ông bà White có sáu người con, ba trai, ba gái. Vào tháng bảy, ba người con gái nhà White và tôi quyết định làm một chuyến đi từ Florida đến New York. Hai cô lớn nhất, Sarah và Jane đều là sinh viên. Người nhỏ nhất, Amy, thì vừa mới có được bằng lái xe. Tự hào vì điều đó, cô rất mong đến chuyến đi để được thực tập.
> Hai cô chị chia nhau lái suốt chặng đầu của chuyến đi, đến một khu thưa dân cư họ mới cho Amy lái. Thế rồi cô bé đột nhiên đi lạc vào đường ngược chiều, đã vậy mà Amy vẫn tiếp tục cho xe chạy băng băng không dừng lại. Một chiếc xe tải đã không kịp dừng lại nên lao thẳng vào xe chúng tôi.
> Jane chết ngay tại chỗ.
> Khi ông bà White đến bệnh viện, họ thấy hai cô con gái còn sống sót của mình nằm chung một phòng. Đầu Sarah thì quấn băng còn chân Amy thì bó nạng. Hai ông bà ôm lấy chúng tôi khóc buồn vui lẫn lộn khi gặp lại các con. Họ lau nước mắt cho các con và thậm chí còn trêu Amy khi thấy cô bé học sử dụng nạng.
> Với cả hai cô con gái, đặc biệt là với Amy, họ nói đi nói lại: “Bố mẹ mừng biết bao khi thấy con còn sống.”
> Tôi vô cùng kinh ngạc, không có kết tội, không có trách mắng ở đây.
> Về sau, tôi hỏi ông bà sao lại không có một lời kết tội nào đối với việc Amy đã đi vào đường cấm.
> Bà White bảo: “Jane đã mất rồi và chúng tôi thương nhớ nó kinh khủng, nhưng nói hay làm gì thì có mang Jane về được đâu. Trong khi đó Amy còn cả một cuộc đời trước mặt. Làm sao nó có thể sống một cuộc đời hạnh phúc nếu cứ cảm thấy rằng chúng tôi oán trách nó vì nó đã gây ra cái chết của chị gái?”
> Họ nói đúng, Amy tốt nghiệp đại học và lấy chồng vài năm sau đó. Cô trở thành mẹ của hai bé gái, và bé lớn nhất tên là Jane.
> Tôi đã học được từ gia đình White một điều thực sự quan trọng trong cuộc sống: Trách mắng quả thật không cần thiết, đôi khi đó còn là một việc hoàn toàn vô ích.
>
> (Không rõ tác giả)
………………………………………………………..

Thêm Chuyện Vui

Tr : Chuyện vui…
Kim Vu to:…,me – (Hình “thư giãn” trên Net- NN)

Cùng nhau cười cuối tuần!!!

Câu chuyện thứ 1 :
>
> Người khách ngồi ghế sau taxi vỗ vai tài xế định hỏi vài câu. Hành động này làm anh tài xế giật mình, suýt đâm xe lên vỉa hè. Hoàn hồn, anh tài nói với khách:- Ông làm tôi sợ đứng tim.- Xin lỗi, tôi không ngờ đã làm anh hoảng sợ đến như vậy.- Thực ra cũng không phải lỗi của ông đâu, chỉ vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển sang chạy taxi, 25 năm qua tôi chuyên lái xe chở… quan tài.
>
> Câu chuyện thứ 2 :
> Chập tối, một cô gái trên đường về nhà gặp chàng trai lạ đang lững thững đi trên đường.- Anh có thể đưa giúp em qua nghĩa trang được không ?- Đi theo anh, anh cũng đi về hướng đó.- May mà có anh, không em đi một mình thì sợ chết mất. Cảm ơn anh nha.
> – Không có gì ! Lúc còn sống anh cũng sợ ma như em !
>
> Câu chuyện thứ 3 :
> Một chàng trai trên đường về nhà đi ngang qua 1 nghĩa trang. Bỗng anh ta nghe tiếng gõ lốc cốc từ trong nghĩa trang vang ra. Anh ta hoảng hốt, tưởng là có ma, nhìn vào, anh ta mới thấy một ông già đang đục khoét cái gì đó trên một bia mộ. Anh bảo :- Lạy chúa, ông làm tôi tưởng là ma chứ ! Ông đang làm gì ở đây vậy ?Ông già trả lời:
> – Khỉ thật, đứa nào đó khắc sai tên tao !.
>
> Câu chuyện thứ 4 :
> Có một bệnh viện nọ, ngày thường trong tuần không có vấn đề gì, nhưng cứ đến thứ 7 là có người chết.
> Một ông bác sĩ kia, không tin chuyện đó có thật nên đã cho bệnh nhân của ông đến bệnh viện đó vào tối thứ 6. Ông ta ngồi canh từ tối đến sáng hôm sau, ông ta vừa xuống căn tin uống 1 ly cafe thì có người báo:
> – Thưa ông, bệnh nhân của ông đã chết.
> Ông bác sĩ hoảng hốt bay về nước, tin đồn lại lan xa hơn.
>
> Một ông bác sĩ khác, cũng như bác sĩ trước, cũng không tin, và đã chuyển bệnh nhân của mình đến bệnh viện, cũng vào tối thứ 6, và ông cũng thức canh từ tối đến sáng. Đến sáng, khi nhân viên dọn phòng đến, ông ta mới bước ra. Vừa bước ra hành lang làm vài động tác thể dục thì ông được báo:
> – Thưa ông, bệnh nhân của ông đã chết.
> Ông bác sĩ này hoảng hốt cũng quay nhanh về nước, tin đồn lại lan xa hơn.
>
> Một ông bác sĩ khác đến, cũng canh bệnh nhân từ tối thứ 6. Đến sáng, ông không xuống căn tin cũng không đi ra ngoài. Đến khi người lao công yêu cầu ông ra để vệ sinh phòng, ông mới chịu ra.
> Nhưng khi ông quay lại nhìn qua cửa sổ, ông thấy một người đội nón trắng, áo trắng, quần trắng tiến lại gần bệnh nhân của ông, tháo hết bình thở ô xy người bệnh ra để………………. hút bụi.
>
> Câu chuyện thứ 5 :
>
> Sau khi mua sắm ở Siêu Thị,
> một nhóm Siêu Sao, Siêu Mẫu,
> lên một Siêu Xe,
> lao vào đường Siêu Xa Lộ,
> chạy cực kỳ Siêu Tốc,
> tai nạn Siêu Khủng đã xảy ra…
> … Tất cả đều Siêu Thoát.
> ____________________________________

FW: Vợ hồi xuân, chồng… hồi hộp
Kim Vu to:…,me

Đọc cho vui!

KL
>
> Ngày trước, mấy lão bạn anh hay dọa: “Vợ mà hồi xuân là ông khổ đấy nhé!”.
>
> Nghe vậy, anh chỉ cho là tầm phào, bụng thầm nhủ: “Vợ hồi xuân tức là trẻ lại, vậy thì sướng chứ sao lại khổ?”.
> Không ngờ, đến khi vợ thực sự bước vào giai đoạn hồi xuân, chồng mới “biết đá, biết vàng”.
>
> Vợ chồng bao nhiêu năm, anh đã quen với cái vẻ ngoài giản dị của em. Ai ngờ, vừa hồi xuân là em thay đổi cái rụp, làm cả ba cha con anh choáng váng.
> Em chưng diện, chăm chút nhan sắc kỹ hơn. Nếu em làm đẹp, chưng diện một cách vừa phải, phù hợp với lứa tuổi thì anh chẳng có gì để than vãn; thậm chí còn mừng, còn khuyến khích.
> Đằng này, em chưng diện, em làm đẹp toàn theo kiểu quá lố, khiến anh đau đầu hết sức.
>
> Mỗi ngày em hồi xuân là mỗi ngày cha con anh hồi… hộp, vì không biết hôm nay vợ mình – mẹ mình sẽ diện bộ cánh theo “trường phái” thời trang nào.
>
> Hôm nay em mặc bộ đầm ba bốn màu sặc sỡ, hôm khác em lại chơi bộ đồ của mấy em gái tuổi teen, đến nỗi con gái phải thốt lên:
> “Mẹ còn teen hơn con!”.
>
> Teen với sặc sỡ còn đỡ, có khi em còn hứng lên, diện đồ theo “trường phái gợi cảm”.
>
> Nói thật với em, nhìn em – đã gần lên chức bà ngoại – mặc cái áo mỏng tang theo kiểu xuyên thấu, hay cái áo hai dây thiếu trước hụt sau, anh chẳng thấy gợi cảm gì hết mà chỉ muốn nổi da gà…

Vợ chồng bao nhiêu năm, anh đã quen với cái vẻ ngoài giản dị của em. Ai ngờ, vừa hồi xuân là em thay đổi cái rụp, làm cả ba cha con anh choáng váng.
>
> Từ ngày em hồi xuân, cái tủ mỹ phẩm của em to hơn hẳn. Em tậu cơ man nào là son, là phấn, là sữa, là kem… đủ loại.
>
> Lúc trước, đi đến chỗ nào mang tính chất trang trọng em mới trang điểm. Còn bây giờ, em trang điểm mọi lúc mọi nơi.
>
> Ra đầu ngõ mua bó rau em cũng phải dặm phấn, tô son. Thậm chí, nhiều khi ở nhà em cũng trang điểm, chẳng hiểu để làm gì?
>
> Nhưng anh khổ nhất là cái vụ đi sửa sắc đẹp của em.
> Em xăm lông mày, xăm môi, rồi sửa mũi, hút mỡ bụng. Thậm chí, cái vòng 1 em cũng đi nâng cấp.
>
> Kết quả là đẹp đâu anh chưa thấy, chỉ thấy vợ mình ngày càng lạ hoắc. Đấy là chưa kể đến chuyện tốn kém tiền bạc.
> Từ ngày em siêng đi thẩm mỹ viện, ngân quỹ gia đình hao hụt thấy rõ…
>
> Anh bực lắm, cũng góp ý em nhiều lần, hồi xuân thì hồi xuân, làm đẹp thì làm đẹp, nhưng phải đúng mực, hợp với lứa tuổi.
>
> Khổ nỗi, hễ anh nói là em giận, vì giờ em đã đổi tính, nhí nhảnh hơn, “teen” hơn ngày xưa, nên rất dễ giận, dễ hờn. Nói đụng đến, là dỗi ngay: “Tôi hiểu mà, già rồi, làm gì cũng đâu bằng được mấy em gái trẻ. Anh chán tôi cũng phải”.
>
> Mà giờ em dỗi cũng y hệt như lúc mới cưới, cũng mặt mũi lạnh tanh, cũng không thèm nói chuyện, cũng bỏ cơm bỏ nước. Anh phải dỗ chán dỗ chê, em mới hết giận.
> Nhiều khi dỗ em, anh thấy mình cũng đang… hồi xuân, trở về cái thời trai trẻ, tìm cách làm lành với cô bạn gái hay hờn dỗi.
>
> Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Giờ anh hết dám “phản kháng”, chỉ biết cố gắng chịu đựng, hy vọng qua một thời gian, vợ anh sẽ về lại “vị trí cũ”. Chứ em cứ hồi xuân như vầy hoài, chắc anh “lão hóa” sớm…

…………………………………

Add a Comment

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Web
Analytics