24/09: Ngày Hội Ngộ TV 53-60
NGÀY HỘI NGỘ TV 53-60
Gửi các bạn TV 53-60
Quận ORANGE của California đã được hân hạnh đón tiếp các cựu nữ sinh TV 53-60 lần đầu tiên về đây “hội ngộ” vào ngày 13 tháng Sáu năm 2004. Trước đó cả tháng, sau khi ban Tổ Chức (BTC) gửi thông báo cho chúng tôi về chương trình Hội Ngộ và danh sách các bạn TV 53-60 thì, ngay sau đó,…
… những cánh én e-mail đã tới tấp bay qua bay lại trên Internet. Có bạn nhắn rằng: “Tôi đang sửa soạn hành lý để đi phó hội đây …”; có bạn báo tin: “Tôi đã chuẩn bị máy quay phim cho hôm đó rồi…”; có bạn lại hỏi BTC: “Có phải mang áo dài xanh lam đi không?…”. Ôi, thật là dễ thương biết bao nhiêu? Đọc những hàng chữ đó, tôi hình dung ra ngay những khuôn mặt bằng hữu sáng ngời với đôi tay thoăn thoắt xếp đặt quần áo, vật dụng cần thiết vào va-li, không quên mang theo những tấm ảnh cho bạn mình xem sau nhiều chục năm xa cách. Rồi, tôi thấy gì nữa nhỉ, trong cái khoảng thời gian chờ đợi đầy thú vị đó? Hẳn là tôi đã nghe được cả trái tim của bạn tôi đập rộn ràng, bồn chồn, nóng nảy: “Sao lâu tới ngày ra phi trường quá vậy ?!”. Và tôi, người ở tại chỗ, tim cũng đập rộn ràng, hồi hộp chờ đón các bạn của mình!
Thế rồi, dù thời gian chờ đợi có dài bao nhiêu, cái ngày phải đến đã đến. Nhiều bạn của tôi đã tới Cali trước cả 3, 4 ngày, nhưng hầu hết các bạn – vào ngày 12 tháng Sáu 2004 – đã tới ngay trung tâm điểm của cộng đồng VN là thành phố Westminster để hoặc là ngụ tại khách sạn, hoặc là tại nhà các bạn mình. Ngay chiều hôm đó, tại nhà Kim-Dung, tôi đã được gặp lại Kim-Long, Khánh-Ngọc, Châu-Hà, Đức-Qúy, Hồng, Liễn, Thanh,… Đặc biệt bạn K.Long của tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh K.Long và tôi – hai cô bé TV bé bỏng – ngày khai trường, đến nhận lớp 7B3 của mình! Lúc đó, chúng tôi chỉ độ 12, 13 tuổi, mặt mày chất phác, ngây thơ (mà sau này nhìn lại tấm ảnh trong thẻ học-sinh, chúng ta mới nhận ra điều đó), mỗi đứa xách một cái cặp mới, chạy xăm xăm vào lớp Đệ Thất đó, rồi hai cô bé này lại chạy xăm xăm vào cái bàn thứ ba, bên dãy bàn Thày/Cô giáo. Thế là hai đứa ngồi cạnh nhau từ ngày hôm đó. Sau này mới biết tên nhau, một đứa khá Toán, một đứa khá Văn. Nhưng không hiểu chúng tôi có “bổ xung, chia xẻ” cho nhau được tí gì không trong những giờ làm bài? Tôi nhớ cả hai đứa hình như nhát gan lắm, lại có tính cả thẹn (mắc cỡ) nên chẳng “làm ăn” gì được hết, phải không K.Long? Ở cái tuổi 12, 13 của chúng ta hồi đó: ngây ngô, khờ khạo là đặc tính chung của hầu hết chúng ta, cho nên tôi ngạc nhiên là chúng ta đã không hề giống cái cô bé 13 tuổi trong bài thơ “Tuổi Mười Ba” của thi sĩ Nguyên-Sa. Cô bé này cũng 13 mà đã biết “làm kiêu” và “bắt nạt” “người ta” rồi !!! (hay là có bạn nào ở tuổi 13 mà cũng giống như cô bé này nhưng tôi không được biết thì xin bạn hãy “tự thú” cùng bằng hữu, vì trong đời người, đây cũng đã là giờ phút tự thú của chúng ta rồi!).
Thế rồi ngày trọng đại đã tới. Ngày 13 tháng Sáu năm 2004, từ lúc 9 giờ sáng, hơn 80 bạn từ khắp nơi đã lục tục tới Hội trường trên đường Westminster để được mắt nhìn mắt, tay trong tay, sau cả nửa thế kỷ xa cách nhau! Này đây: Thảo Nguyên, Khánh-Ngọc, Kim-Long, Kim-Dung, N.T.Điển (trong ban tổ chức), Bích-Thanh, Liễu, Nhung, Hồng, Vinh, B.Vân, Đ.Nghĩa, Kim-Hân, Thúy-Nga, Hồng Hy…. và nhiều, nhiều nữa… những người bạn của thời tóc còn xanh, môi còn thắm, mà nay đã hai thứ tóc trên đầu! Nhiều bạn đã được các ông xã hộ tống đi “phó hội”, nhưng tới đây, các ông xã đã rất lịch sự, “hội riêng” với nhau để các bà xã tự do tay bắt mặt mừng, hàn huyên tâm sự, líu ríu cùng nhau đến nỗi nói câu trước, bỏ dở câu sau và cũng không cần biết câu sau là câu gì, miễn sao được nói, được cười cùng nhau. Trong hơn 80 các bạn của tôi về đây “xum họp”, hầu hết các bạn đã trở thành bà nội, bà ngoại; cũng có các bạn không may nửa đường đứt gánh; có bạn vẫn mang trong tim hình bóng một người để đi nốt quãng đường trần… tất cả như đã được an bài. Nhưng có hề chi, với tinh thần của Hai Bà, chúng ta đã vẫn đứng vững trên đôi chân để xây dựng lại cuộc đời trên quê người. Và hôm nay đây, chúng ta đã được gặp lại nhau, chúng ta sẽ nương tựa nhau, an ủi nhau trong bất cứ cảnh ngộ nào, như những năm tháng trước đây trên ghế nhà trường, chúng ta đã chia xẻ với nhau từng chiếc kẹo, từng quả ô mai, từng ly đậu đỏ bánh lọt,…. kể cả những lần chia nhau ăn vụng dưới gầm bàn !!
Khoảng 10 giờ rưỡi, các bạn đã tới Hội trường đông đủ. Sau khi để các bạn tự nhận ra nhau, BTC đã giới thiệu từng tên các bạn; sau đó ra chụp ảnh kỷ niệm phía trước Hội trường; rồi ăn trưa, vừa ăn vừa nói, ăn ít nói nhiều, tranh nhau nói như sợ không đủ thì giờ để kể hết cho bạn mình nghe những nỗi niềm khi xa vắng nhau. Tối hôm đó, tại nhà hàng Emerald Bay Seafood, tôi nghe nói có tới hơn 100 bạn dự bữa tối đặc biệt. Thật là một con số đông đảo không ngờ! Cô Uyên cũng hiện diện cùng các học trò của cô.
Ngày thứ Hai 14 tháng Sáu, các bạn tôi đi San Diego thăm các thắng cảnh – mà tôi vì bận việc đột xuất, không thể tham gia được. Bạn K.Hân về kể lại rằng: “Vui lắm, còn vui hơn những lần đi cắm trại do nhà trường tổ chức trước đây!…”.
Nhưng rồi sang tới ngày thứ Tư 16-6-2004 thì không khí chia tay đã lãng đãng đâu đây … Sáng hôm đó, tôi đi làm về sớm lúc 10 giờ, để mong được ở gần các bạn tôi một lần nữa trước khi chúng tôi đành phải tạm biệt nhau. Tại nhà Kim-Dung, tôi may mắn được gặp lại cô giáo Hoàng-Châu-An, cô giáo của 3 chúng tôi: K.Hân, T.Nga và tôi tại trường tiểu học Hàng Vôi, Hà-Nội. Một dịp thật đặc biệt để tôi được mời hai cô giáo – cô Uyên cũng là bạn của cô Châu An – và các bạn TV của tôi một bữa cơm trưa! Chỉ tiếc là Châu-Hà đã phải ra phi trường trước giờ ăn khoảng một tiếng, K.Long cũng không có mặt vì phải trở lại San Diego để thăm một người em họ rất thân thiết vì lúc trước được sống gần nhau. Bữa cơm trưa bên nhau cũng qua, thời gian trôi chảy đưa buổi chiều tới, giờ phút chia tay gần gũi hơn. Lúc 4 giờ, tôi đưa Khánh-Ngọc ra phi trường để bạn đi San Jose; Thảo Nguyên lui về nhà Uyển Dung. Ngày hôm sau, thứ Năm 17-6-04, K.Hân về lại Washington, Kim-Long về lại Texas,… Còn lại chúng tôi, những người ở tại chỗ, long` nao nao, ngậm ngùi….
Sau này, về tới nhà rồi, Châu-Hà e-mail cho tôi, nói rằng: “Về nhà rồi, hàng ngày lái xe đi làm, nhớ lại những dáng điệu, cử chỉ, lời nói của các bạn, lại tủm tỉm cười một mình, chỉ sợ ai nhìn thấy lại tưởng mình điên!…” Thế mới biết cái dư hưởng của những ngày “Hội Ngộ” đã tỏa ngát trong hồn và bền lâu biết chừng nào! Điều vui mừng và an ủi cho tất cả chúng ta sau khi phải chia tay nhau là, chỉ ít ngày sau, Kim-Long đã gửi cho chúng ta một Album ảnh “Ngày Hội Ngộ TV 53-60” với cả bản nhạc “TV khung cửa mùa thu” làm nền. Bộ ảnh thật đẹp đã ghi dấu những phút giây “tái hồi” thật là xúc động giữa chúng ta! Riêng tôi, một lần nữa, tôi đã cảm nhận được cái ý nghĩa sâu sắc của một câu nói mà tôi đã đọc được từ hồi còn đi học, xin viết ra đây để cùng chia xẻ với các bạn thân yêu của tôi: “Bạn cũ như rượu vang để càng lâu ngày, càng qúy!”
Sau hết, xin gửi tới BTC một bông hồng đỏ thắm; và cầu mong tất cả các bạn sức khỏe dồi dào để đi “phó hội” năm tới.
Cali, tháng Sáu 2004
Nhã Nhạc Lê-Băng-Tâm
…………………………………………………………………………….