Bi Hài Kịch Michael Flynn
Nguồn:vietbao.com-18/02/2017
Nguyễn Xuân Nghĩa
Michael Flynn (Hình trên Net)
Thế giới Donald Trump có nhiều điều khó hiểu…
Tối Thứ Hai 13, Cố vấn An ninh Quốc gia của Tổng thống Donald Trump đột ngột từ nhiệm sau có 24 ngày nhậm chức. Biến cố này đặt ra nhiều câu hỏi về bản thân đương sự và về chánh sách an ninh của tân Tổng thống Hoa Kỳ.
Là Trung tướng hồi hưu dày công trạng trên các chiến trường Afghanistan và Iraq, Michael Flynn am hiểu lãnh vực tình báo, từng cầm đầu Cục Quân Báo (Defense Intelligence Agency) từ 2012 tới 2014, và sớm ủng hộ ứng cử viên Donald Trump trong cuộc tranh cử Tổng thống năm 2016 dù ông ghi danh thuộc đảng Dân Chủ. Ông rời Cục Quân Báo DIA một năm sớm hơn kỳ hạn vì có thể bị Tổng thống Barack Obama cách chức do không đồng ý với lãnh đạo về đường lối đối phó với phong trào Hồi giáo cực đoan trong một cuộc chiến có kích thước toàn cầu. Khi chính thức vận động tranh cử cho ông Trump ngay từ Tháng Hai 2016, Tướng Flynn có thể hy vọng đóng góp tư tưởng và chiến lược cho cuộc chiến này.
Trong cuốn “Chiến Địa”, The Field of Fight, viết chung với sử gia và chiến lược gia Michael Ledeen được xuất bản vào Tháng Bảy năm 2016, Tướng Flynn vạch ra chiến lược đó với nhiều công kích dành cho bộ máy tình báo và chánh sách an ninh của Tổng thống Obama.
Liên quan tới các yếu tố dẫn đến việc ông phải từ chức sau 24 ngày, chúng ta thấy vai trò của Liên bang Nga.
Dưới con mắt của chuyên gia an ninh và tình báo này, các chính quyền hung đồ như Nga hay Bắc Hàn Cộng sản đều thực tế cấu kết với các chế độ Hồi giáo thuộc cả hai hệ phái Shia và Sunni, từ Iran tới Syria, Yemen, và với các lực lượng khủng bố Hồi giáo như Al-Qeada, Taliban, ISIS, Hezbollah, Hamas, v.v…. Ông kịch liệt đả kich Chính quyền Vladimir Putin của Nga là độc tài và hỗ trợ các chế độ Hồi giáo tại Iran và Syria nhưng nêu ra nhu cầu phá vỡ mạng lưới cấu kết đó. Việc ly gián Nga và Iran là một chiến lược, việc hợp tác với Putin để tiêu diệt lực lượng ISIL là một chiến lược khác. Trong khi ấy, ông cũng bị nghi ngờ là có quan hệ gắn bó với ban tham mưu của Putin sau khi rời quân ngũ.
Trở lại vụ Tướng Flynn từ chức, chúng ta có khá nhiều câu hỏi.
Lý do ông đưa ra trong lá thư từ nhiệm là ông đã có nhiều cuộc điện đàm với Đại sứ Nga tại Hoa Kỳ và không tường trình đầy đủ về các cuộc điện đàm ấy cho Phó Tổng thống Mike Pence khiến ông Pence trả lời sai với báo chí. Hôm Thứ Năm 16, khi tiếp xúc với báo chí, Tổng thống Donald Trump giải thích thêm về vụ Flynn: “Mike Flynn là người tử tế, và tôi đã yêu cầu ông từ chức. Ông kính cẩn chấp hành. Ông là người đã cung cấp nhiều thông tin cho Phó Tổng thống Pence và tôi không hài lòng về cách thông tin đó. Ông không cần như vậy vì chẳng làm điều gì sai.”
Cả hai lý do được đưa ra đều không thỏa mãn sự tò mò của chúng ta.
Là người am hiểu về tình báo, ông Flynn chắc chắn phải biết là các cuộc điện đàm với giới chức ngoại giao của nước ngoài đều được bộ máy an ninh Hoa Kỳ ghi âm nên chẳng thể nào hớ hênh nói ra những điều có thể giúp Chính quyền Putin bắt bí mình. Được Tổng thống mời làm Cố vấn An ninh Quốc gia, Tướng Flynn cũng phải là người có quan hệ với nhiều giới chức ngoại quốc, bạn như thù. Sau khi ông Trump đắc cử Tổng thống mà chưa nhậm chức, Tướng Flynn phải tiếp xúc để thăm dò ý kiến của nhiều chính quyền để chuẩn bị chiến lược và chánh sách an ninh trình lên thượng cấp. Ông làm đúng việc đó, không chỉ với Chính quyền Nga.
Việc Tướng Flynn có nhiều cuộc điện đàm hôm 29 Tháng 12 với Đại sứ Nga Sergey Kislyak còn cho thấy cả hai phải nhiều lần thỉnh ý thượng cấp của mình, tại Moscow hay Washington, nhưng chưa hẳn là đôi bên đang thương thuyết. Đạo luật Logan Act ban hành năm 1799 có quy định là người ở ngoài chính quyền không được thay mặt quốc gia thương thuyết về ngoại giao với một chính phủ ngoại quốc. Cho tới nay, chưa một ai bị truy tố vì đạo luật này và như Tổng thống Trump xác nhận, việc Tướng Flynn nói chuyện với ngoại quốc không là điều sai. Như ông Trump nhấn mạnh, điều sai là nội dung các cuộc điện đàm ấy lại bị tiết lộ ra ngoài, với danh tánh của một viên chức Hoa Kỳ, là điều bị luật lệ cấm đoán.
Rõ ràng là có điều gì đó không rõ ràng!
Thời gian chuyển tiếp giữa ngày đắc cử và ngày nhậm chức – từ mùng chín Tháng 11 tới 20 Tháng Giêng của năm sau – Hoa Kỳ vẫn có một Tổng thống duy nhất là Barack Obama. Donald Trump chỉ là Tổng thống Tân cử thôi. Bản thân ông và ban tham mưu không có quyền thương thuyết hay đàm phán, nhất là về quyết định trừng phạt nước Nga do Tổng thống Obama ban hành đúng ngày 29 Tháng 12 vì việc Nga có thể can thiệp vào cuộc bầu cử Tổng thống. Nhưng giữa việc đàm phán với việc thăm dò ý kiến đối phương hay đồng minh, người ta có một khoảng cách và chính quyền tân nhậm sau này không thể đợi tới ngày nhậm chức mới bắt đầu làm việc.
Xin hãy nhớ lại chuyện xưa, trong cuộc tranh cử năm 2012, Tổng thống Obama nhờ Thủ tướng Dmitry Medvedev nhắn lại Vladimir là nên kiên nhẫn chờ đợi vì ông sẽ có chánh sách linh động hơn với Liên bang Nga sau khi tái đắc cử. Lời nói thầm bị thu vào máy vi âm nên gây lúng túng cho Tổng thống Mỹ. Đấy là sự hớ hênh và gây vấn đề chính trị cho Tổng thống Mỹ, nhưng cũng cho thấy rằng mọi chính quyền đều có tính toán trước, với cả bạn lẫn thù, chứ không đợi ngày nhậm chức.
Trước đó, trong cuộc tranh cử năm 1980, ứng cử viên Ronald Reagan cũng cho người tiếp xúc với Chính quyền Iran về số phận của các con tin Mỹ bị Tehran bắt giữ từ cả năm trước. Người ta khó biết là đôi bên đã nói những gì, có thương thuyết hay chăng, nhưng ai cũng có thể đồng ý rằng đại diện của Reagan không là đại diện của Hoa Kỳ, của Chính quyền Jimmy Carter, và không thể cam kết được bất cứ điều gì.
Trước đó nữa, năm 1971, khi Chính quyền Richard Nixon chuẩn bị việc đối thoại với Trung Cộng trong viễn ảnh tái tranh cử 1972, chính Mao Trạch Đông bắn tiếng rằng Tổng thống Mỹ đã tiếp xúc với các chế độ Cộng sản Đông Âu thì tại sao không thăm viếng Bắc Kinh trong khi Nghị sĩ Dân Chủ Edward Kennedy đã sẵn sàng qua đó! Giữa cơn dầu sôi lửa bỏng của cuộc “Đại Văn Cách” và áp lực của Liên Xô, Mao Trạch Đông cũng biết tác động vào chính trường Hoa Kỳ.
Nghĩa là chế độ nào cũng muốn cói tiếng nói hay ảnh hưởng trong các cuộc bầu cử tại Mỹ và ngược lại, lãnh đạo Mỹ cũng phải dàn trận cho một nhiệm kỳ mới. Việc Tướng Flynn có thể thăm dò và tiếp xúc với chừng 30 quốc gia nằm trong chiều hướng tự nhiên ấy.
Nhưng việc ông bị Tổng thống Trump yêu cầu đệ đơn từ chức mới là điều khó hiểu. Khi ấy, ta trở về phong cách làm việc của Donald Trump.
Không hề có kinh nghiệm chính trị hay quân sự, ông Donald Trump đắc cử Tổng thống khi hứa hẹn những thay đổi vài chục năm mới thấy một lần trên hầu hết mọi lãnh vực của Hoa Kỳ, với ảnh hưởng tỏa rộng ra toàn cầu. Khác với nhiều chính khách chuyên nghiệp là chọn người cùng chí hướng vào Nội các và Ban Tham mưu, Tổng thống Trump cố tình tìm những người làm được việc, đã có thành tích hiển nhiên trên doanh trường hay chiến trường, chỉ cần vài chính trị gia có kinh nghiệm đấu tranh nghị trường và rất kỵ các học giả hay giới khoa bảng. Ngoài ra, ông cũng gặp sự chống đối mãnh liệt của đảng Dân Chủ trong Quốc hội nên chậm hoàn tất Nội các hơn các vị tiền nhiệm. Tuy nhiên, đặc tính của Tổng thống Trump không chỉ có vậy.
Trước nhu cầu đổi thay lớn lao đa diện, ông chọn những người có quan điểm khác biệt về từng hồ sơ lớn như kinh tế, xã hội, thương mại, ngoại giao hay an ninh.
Donald Trump không tìm người cùng chí hướng mà tìm sự dị biệt quan điểm. Bảo hộ mậu dịch hay đàm phán thương mại song phương? Coi Trung Quốc hay Liên bang Nga là đối tượng cần ưu tiên ứng phó sau khi có chiến lược chống khủng bố Hồi giáo? Ủng hộ hay bác bỏ việc khai thác nghi can khủng bố bằng kỹ thuật dọa trấn nước (water boarding)? Cụ thể thì Tổng trưởng Quốc phòng Jim Mattis coi Liên bang Nga là mối nguy số một nhưng Tổng trưởng Ngoại giao Rex Tillerson lại quan tâm đến Trung Cộng và nạn nhiệt hóa địa cầu….
Là người quyết định sau cùng về chiến lược và chánh sách, Donald Trump cứ rong chơi trong cõi “trăm hoa đua nở” đó và khi cần thì sẽ ngắt đóa hoa sau cùng.
Trong khi ấy, ông không thể không biết là phải dàn trận với Lập pháp, Tư pháp, Ngân hàng Trung ương, hệ thống báo chí thuộc dòng chính tới 80% có xu hướng thiên tả và nhất là bộ máy hành chánh công quyền với nhiều công chức cao cấp không yên tâm và sẵn sàng phá hoại chiến lược của ông. Hay ít nhất là tiết lộ bí mật cho báo chí khai thác.
Tướng Michael Flynn chết kẹt trong thế giới kỳ ảo đó của Donald Trump.
Không chỉ bị hệ thống an ninh tình báo nghi ngờ vì phê phán phong cách làm việc của họ, ông còn gặp sự chống đối của nhiều nhân vật trong Nội các Donald Trump, từ Tổng trưởng Quốc phòng Jim Mattis tới Đại sứ Nikki Haley tại Liên Hiệp Quốc hay chính Ngoại trưởng Rex Tillerson. Việc Michael Flynn đả kích Putin mà lại chủ trương hợp tác với Liên bang Nga để hóa giải vai trò của Iran và tập trung vào mục tiêu giải trừ mối nguy khủng bố Hồi giáo không là mâu thuẫn duy nhất của Nội các Trump. Ông Flynn chết cứng trong những mâu thuẫn đó và bị hy sinh trong khi chẳng ai nhìn thấy bàn tay của Tổng trưởng Quốc phòng Jim Mattis hay nhiều người khác.
Những tiết lộ có chọn lọc của bộ máy công quyền và truyền thông báo chí làm nốt phần vụ còn lại, là gây nhiễu âm và đánh hỏa mù.
Nhưng nạn nhân của màn bi hài kịch này không chỉ có Tướng Michael Flynn!
Nếu Liên bang Nga và bộ máy tình báo của Putin có đầu tư, hay ít nhất nhìn vào Donald Trump như một cơ hội vận dụng, thì họ đã thất bại và lỗ vốn. Chính là việc Tướng Flynn bị cách chức mới làm giải pháp hòa giải Mỹ-Nga để tập trung vào mối nguy khủng bố Hồi giáo bị gạt qua một bên và Liên bang Nga trở thành đối tượng đáng quan tâm! Việc tầu thám báo Nga xuất hiện gần Hoa Kỳ hay Nga vi phạm Hiệp ước Tài giảm võ khí chiến lược khi đưa hỏa tiễn thiềm du (cruise missiles) vào trận địa chỉ là một cách vớt vát.
Liên bang Nga của Putin tới hồi kiệt quệ với các bài toán sinh tử về ngân sách khi giá dầu thô vẫn quá thấp và hồ sơ Ukraine hay Crimea là cái gân gà khó nuốt. Hy vọng cứu nguy cho Putin chính là lập trường hòa giải của Chính quyền Donald Trump. Nhưng mâu thuẫn và tranh chấp trong Nội các và Ban tham mưu Donald Trump khiến hy vọng ấy đã thành xôi hỏng bỏng không!
Năm 1831, một chuyên gia đầu tiên về nền dân chủ Hoa Kỳ là nhà xã hội học Pháp Alexis de Tocqueville đã viết rằng nhược điểm của chế độ dân chủ chính là ngoại giao. Chế độ dân chủ khó nhanh chóng lấy các quyết định đối ngoại trong khi nhiều bí mật ngoại giao lại sớm bị tiết lộ ra ngoài. Ngày nay, 186 năm sau, chúng ta đang chứng kiến nỗi khó này!
Cố vấn An ninh Michael Flynn không là nạn nhân duy nhất.
………………………………………………………………………………….
Ðường Tơ Lụa đi về đâu?
Ngô Nhân Dụng
Nguồn:nguoiviet.com- February 17, 2017
Ông Tập Cận Bình có thể ghi một bàn thắng trong cuộc đấu trí với ông Donald Trump. Nhưng bàn thắng này chỉ có tính cách tượng trưng; không mang một giá trị thực tế nào. Trong khi đó, kế hoạch Đường Tơ Lụa trên Biển, giấc mộng lớn của ông chưa biết sẽ trôi tới đâu! Mà đó mới là chuyện thiết thực, quyết định tương lai kinh tế Trung Quốc, trong thế kỷ 21.
Tổng thống Donald Trump có vẻ nhượng bộ ông Tập Cận Bình khi tuyên bố tôn trọng quy tắc “Một nước Trung Hoa.” Nhưng ông Trump không nêu ra một nhượng bộ về chính sách nào mà chỉ quay trở lại với chủ trương của bốn, năm vị tổng thống Mỹ đời trước, Dân Chủ cũng như Cộng Hòa, suốt 40 năm qua. Tuyên bố tôn trọng quy tắc “Một nước Trung Hoa” chỉ giúp Bắc Kinh giữ thể diện, nhưng không thay đổi gì khi hai nước bàn các vấn đề kinh tế, thương mại, mà chắc chắn chính quyền Mỹ sẽ cứng rắn hơn.
Thực ra, nhiều quốc gia vẫn nói họ tôn trọng quy tắc “Một nước Trung Hoa” và cùng lúc đó vẫn làm ăn, mua bán với cả lục địa lẫn Đài Loan. Chính phủ Singapore xưa rày vẫn nói họ chỉ công nhận chính quyền ở Bắc Kinh là nước Trung Hoa duy nhất. Nhưng họ vẫn mua bán, làm ăn với Đài Loan. Họ đưa quân đội qua cho Đài Loan huấn luyện và thao dượt. Họ làm như vậy mấy chục năm qua, chỉ tới khi mấy chiếc xe bọc thép cũ Singapore mua của Đài Loan đi qua Hồng Kông bị quan thuế giữ lại, thì lúc đó thế giới mới chú ý tới mối tình tay ba này. Sau cùng, Hồng Kông đã trao trả hết số xe này cho Singapore, cũng chẳng sao cả! Ông Trump sẽ làm như vậy, không khác gì các ông Bush, Obama đã làm. Cho nên, dân Trung Quốc có thể hả hê thấy ông Tập Cận Bình thắng ông Donald Trump một bàn, nhưng bàn thắng đó không có giá trị nào thực tế.
Trong khi đó, một chương trình kinh tế dài hạn bao trùm nửa trái đất của ông Tập Cận Bình đang bị thực tế thử thách. Đó là kế hoạch “Một vòng đai, một con đường” (Nhất đới nhất lộ, 一带一路) đã được Tập Cận Bình công bố năm 2013. Vòng đai đặt trên lục địa được gọi là Đường Tơ Lụa Kinh Tế (Ty Thao chi lộ kinh tế đới, 丝绸之路经济带) có tham vọng nối liền Châu Âu, từ Venice, nước Ý, Duisburg, nước Đức, đi qua thủ đô Nga rồi qua phía Đông tới thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, cố kinh của đế quốc Trung Hoa hơn 10 thế kỷ, từ đời Tần, Hán, qua nhà Đường. Năm 2014, Tập Cận Bình đã cho lập “Quỹ Hạ tầng Cơ sở Đường Tơ Lụa” để cấp vốn cho Vòng Đai này, hy vọng sẽ làm sống lại con đường buôn bán đi qua Trung Á đã nối nước Tàu với Châu Âu từ hai ngàn năm trước. Con đường Tơ Lụa đó chỉ mất ảnh hưởng khi kỹ thuật hàng hải phát triển.
Nhưng Tập Cận Bình cũng có một kế hoạch tạo ra một Đường Tơ Lụa trên Biển Thế kỷ 21 (Nhị thập nhất Thế kỷ Hải thượng Ty thao chi lộ, 21世纪海上丝绸之路). Đường trên biển này nối liền các hải cảng Trung Quốc với thủ đô Colombo của Sri Lanka, xuyên qua Ấn Độ Dương, Hồng Hải, tới các hải cảng của Hy Lạp và Ý, rồi chấm dứt ở Venice.
Chương trình Nhất Đới Nhất Lộ của Tập Cận Bình sẽ được khai triển trên năm lãnh vực: Xây dựng hạ tầng cơ sở, thương mại, tài chánh, trao đổi chính sách và nhân sự. Khi thành hình, sẽ bao gồm 64 quốc gia, với dân số gần 4 tỷ rưỡi, chiếm 40% sản lượng kinh tế toàn cầu. Trên biển sẽ nối liền cảng Liên Vân thuộc tỉnh Giang Tô với Rotterdam; Hòa Lan. Một hành lang đường bộ nối Mông Cổ với Nga, một đường Xuyên các nước Trung Á, một đường qua các nước Đông Dương, trong đó có Việt Nam, sẽ nối với hành lang Bangladesh-Trung Quốc-Ấn Độ và Myanmar; thêm một hành lang qua Pakistan. Năm hành lang này là tham vọng kinh tế của Tập Cận Bình cho nước Trung Hoa trong thế kỷ 21. Nhưng nói thì dễ, khi thực hiện mới khó!
Ngày Thứ Năm, 16 Tháng Hai năm 2017 vừa qua, Đường Tơ Lụa trên Biển của Tập Cận Bình gặp sóng gió lớn ở Sri Lanka, trạm dừng chân đầu trong Ấn Độ dương. Tổng Thống Maithripala Sirisena đã ra lệnh tạm ngừng hai dự án của Trung Cộng gồm hải cảng Hambantota và khu công nghiệp rộng 6,000 mẫu (ha) đất kế bên; sau khi bị dân chúng, các công đoàn, và đảng đối lập phản kháng. Bắc Kinh dự tính sẽ đầu tư hơn một tỷ đô la Mỹ trong dự án mới này, sau khi đã bỏ ra 1.7 tỷ Mỹ kim cho hải cảng Hambantota và phi trường. Dân chúng và giới công đoàn tố cáo chính quyền lệ thuộc Trung Cộng vì cần tiền trả nợ, trong đó có những món nợ do Bắc Kinh cho vay, nên đã “bán rẻ đất đai” của quốc gia. Người Việt Nam nghe vậy thì hiểu và thông cảm với dân Sri Lanka!
Nhưng Sri Lanka không phải là địa điểm đầu tiên Nhất Lộ của Tập Cận Bình gặp khó khăn. Hai quốc gia nhỏ xíu trong vùng Đông Nam Á đã tỏ ra muốn tách khỏi kế hoạch kinh tế thế kỷ 21 của Tập Cận Bình. Singapore càng ngày càng thân thiện hơn với Mỹ, điều này đã được chứng tỏ khi họ cho Hải Quân Mỹ cập bến thường xuyên và ký hiệp ước tự do mậu dịch với Mỹ. Khi thủ tướng Singapore thăm Mỹ, Tổng Thống Obama đã nêu danh Singapore như là một “cái neo” của chính sách ngoại giao Mỹ ở Châu Á – trước đó ông Obama chỉ coi Nhật Bản và Australia là những “cái neo.”
Năm ngoái, đến lượt Cộng Sản Lào cũng bắt đầu xa lánh Cộng Sản Trung Hoa. Tổng Thống Barack Obama là vị tổng thống Mỹ đầu tiên thăm nước Lào, ông đã được tiếp đón long trọng vì chính sách của quốc gia này đã thay đổi, sau việc thay đổi lãnh đạo vào Tháng Tư năm 2016. Phần lớn giới lãnh đạo trong chính quyền Lào được huấn luyện ở Việt Nam. Chính quyền Vientiane ngả sang phía Cộng Sản Việt Nam, để dựa vào đó mà thoát khỏi sức ép của Trung Cộng. Trong khi cả nền kinh tế nước Lào bị người Trung Hoa thao túng, Bắc Kinh đầu tư mỗi năm một tỷ Mỹ kim từ năm 2014. Nhưng năm ngoái, một dự án đường xe lửa với 7 tỷ Mỹ kim vốn đầu tư của Trung Cộng đã bị chính phủ mới ngưng lại.
Chương trình Nhất Đới Nhất Lộ của Tập Cận Bình sẽ còn gặp nhiều trở ngại trong hàng chục năm tới, vì từ bản chất việc đầu tư hàng chục tỷ Mỹ kim của Trung Cộng vào các dự án này không dựa trên động cơ kinh tế mà nhắm trước hết vào mục tiêu chính trị. Đây là thói quen của những quan chức cộng sản đã trưởng thành trong nền kinh tế tập trung đặt trên ủy ban kế hoạch nhà nước! Nếp suy nghĩ của họ đã nhiễm tật đó rồi, rất khó thay đổi.
Nhưng các nước nằm trên các con đường Nhất Đới Nhất Lộ sẽ nhìn ra họ bị lợi dụng để Bắc Kinh giải quyết những khó khăn kinh tế nội tại. Trung Cộng đang cần nơi tiêu thụ những sản xuất công nghiệp ế ẩm, nhất là trong các ngành thép, xi măng và nhôm vì trong quá khứ đã xây cất quá nhiều nhà máy mà không nghiên cứu nhu cầu tiêu thụ. Chính phủ Mỹ đang chuẩn bị tấn công Trung Cộng về việc “bán tháo” thép qua Mỹ với giá quá rẻ. Trong số thặng dư mậu dịch của Trung Cộng năm ngoái (gần 300 tỷ Mỹ kim) có tới 42% là tiền bán thép dư dùng. Các công nghiệp khác ở Trung Quốc cũng tùy thuộc vào xuất cảng như vậy. Cho nên, Bắc Kinh nhắm lôi kéo các quốc gia khác vào dự án Nhất Đới Nhất Lộ để làm nơi tiêu thụ hàng sản xuất thặng dư trong công nghiệp. Bắc Kinh sẽ xâm nhập thị trường các nước trên Nhất Đới Nhất Lộ để giải quyết bán hàng hóa ứ đọng. Người ta tính rằng một đường xe lửa dài 20,000 km sẽ sử dụng 85 triệu tấn thép của các nhà máy Trung Hoa.
Các quốc gia khác cũng không ngu đến nỗi không biết như vậy. Họ cũng không thể đóng vai trò khách hàng thường xuyên của công nghiệp Trung Quốc, trong khi 30 trong số 34 quốc gia trên Đường Tơ Lụa đều đang thâm thủng mậu dịch. Hơn nữa, các quốc gia này sẽ phải đóng vai trò cung cấp nguyên liệu cho kinh tế Trung Hoa, giống như các nước thuộc địa tại Á và Phi Châu trong thế kỷ 19 lệ thuộc các nước Châu Âu. Từ năm 2008, gần 80% hàng nhập cảng từ các nước trên vào Trung Quốc đều là nguyên liệu. Bắc Kinh cung cấp tín dụng để làm đường, nhưng tiền cho các dự án phát triển công nghiệp bản xứ thì chỉ nhỏ giọt, khoảng 5%.
Dân chúng các nước trong các nước thuộc vùng Nhất Đới Nhất Lộ sẽ thức tỉnh, nhìn ra họ bị Cộng Sản Trung Hoa lợi dụng. Hơn nữa, những cuộc đầu tư vào hạ tầng cơ sở như xa lộ, đường xe lửa, phi trường hoặc hải cảng không đem lại lợi ích trước mắt, mà phải chờ từ 5 đến 10 năm mới thấy. Nếu không nghiên cứu kế hoạch kỹ thì có khi hoàn toàn vô ích. Chính trong nước Trung Hoa hiện nay có hàng trăm công trình xây dựng bị bỏ hoang không người dùng.
Kế hoạch của Tập Cận Bình còn lâm vào thế kẹt vì thay đổi chính trị ở các nước tham dự. Khi chính quyền thay đổi, như ở Sri Lanka, họ sẽ đòi xét lại các điều khoản thỏa hiệp từ trước – giống như ông Donald Trump xé bỏ TPP. Muốn làm 100 km xa lộ với ba cây cầu phải mất chừng ba năm. Đường xe lửa phải mất năm năm. Trong thời gian đó chính quyền sở tại có thể thay đổi.
Còn một trở ngại lớn cho giấc mộng Nhất Đới Nhất Lộ là nạn tham nhũng, trong các nước tham dự và của các quan chức Trung Cộng. Trong thập niên 1990, thủ tướng Nhật Keizo Obuchi cũng đưa ra một dự án giống như chương trình hiện nay của Tập Cận Bình. Mục tiêu cũng là cung cấp vốn xây dựng hạ tầng cơ sở để mở cửa các nước tiêu thụ hàng hóa thặng dư của công nghiệp Nhật. Sau cùng, kế hoạch đó phải ngưng, vì các quốc gia khác không đủ điều kiện kinh tế để tiếp nhận những cuộc đầu tư, vì tham nhũng lũng đoạn, và vì những bất đồng ý kiến không thể giải quyết được!
Ông Tập Cận Bình có thể vỗ bụng tự khen vì đã buộc ông Donald Trump công nhận “Một nước Trung Hoa.” Nhưng sau mấy tháng người dân Trung Hoa cũng quên bàn thắng đó mà tỉnh dậy, trước các cuộc tranh cãi gay go về thương mại giữa hai nước. Trong năm, mười năm nữa, người Trung Quốc sẽ thức tỉnh thêm lần nữa, để nhìn thấy cả dự án thế kỷ Nhất Đới Nhất Lộ cũng chẳng giúp gì cho họ cả!
………………………………………………………….
Fwd: Thánh Địa Của Di Dân Bất Hợp Pháp.”Sanctuary Cities”
Kim Vu to:…..,me
Nên đọc để biết về “sanctuary cities”
>> Thánh Địa Của Di Dân Bất Hợp Pháp.”Sanctuary Cities”
>> February 11, 2017
>> “santuary cities”Thánh Địa Của Di Dân Bất Hợp Pháp. Home
>> Thánh Địa Của Di Dân Bất Hợp Pháp.
>> Nguyễn Thị Bé Bảy
>>
>> Là người Việt tị nạn cộng sản sau 30/4/1975 và sống ở Hoa Kỳ 41 năm, nhưng phải đợi đến cuộc bầu cử Tổng Thống thứ 45 của Hiệp Chủng Quốc, người viết bài này mới hiểu rõ hơn về những vấn đề có liên quan đến tị nạn và di dân.
>>
>> Có thể nói, cuộc bầu cử Tổng Thống Hoa Kỳ thứ 45 là cuộc bầu cử vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Mỹ Quốc với một ứng cử viên không giống ai là Donald Trump. Ông Donald Trump đã bỏ qua tất cả các nguyên tắc hành xử truyền thống và những lề luật “phải đạo chính trị” của các chính trị gia chuyên nghiệp, từ lúc ông mới bắt đầu cuộc tranh cử cho đến khi ông được đắc cử.
>>
>> Sau khi đắc cử, chỉ trong vòng 8 ngày nhậm chức, TT Trump đã làm cho Hoa Kỳ cũng như cả thế giới phát sốt lên vì lề lối làm việc của ông. Ông đã ký một loạt những sắc lệnh để thực hiện những điều mà ông đã hứa với cử tri trong lúc tranh cử. Giới truyền thông mô tả là trong 8 ngày, ông đã dọn dẹp gần hết những di sản của người tiền nhiệm Obama đã làm trong 8 năm, trong đó có di sản lớn nhất và hãnh diện nhất của TT Barack Obama là Obamacare. Vấn đề thứ hai là đảo ngược chính sách về di dân của Obama, qua sắc lệnh tạm thời không tiếp nhận di dân từ 7 quốc gia Trung Đông được ký ban hành vào ngày 27/1/2017.
>>
>> Khi sắc lệnh này vừa ban hành, lập tức 2 tiểu bang Washington và Minnesota nộp đơn kiện chính phủ Trump và nhiều cuộc biểu tình chống đối nổi lên từ nhiều nơi trong nước Mỹ và ngay cả một số quốc gia ở Âu Châu.
>> (Có người thắc mắc: biểu tình tại nội địa Hoa Kỳ thì có thể hiểu được, nhưng Âu Châu thì mắc mớ gì mà lại biểu tình chống sắc lệnh di dân của ông Trump? Câu trả lời, nằm ở đây: các quốc gia Âu Châu đang bị kẹt về nạn di dân Hồi Giáo, việc Hoa Kỳ xiết chặt việc thu nhận di dân khiến Âu Châu sẽ đối diện với cái nạn này càng ngày càng lớn hơn và phức tạp hơn, nhưng nếu Hoa Kỳ mở cửa, thì gánh nặng di dân của Âu Châu được chia sẻ.)
>> Thật ra, sự chống đối này đã bộc phát trước khi TT Trump ban hành sắc lệnh, dẫn đầu là Thị Trưởng các “santuary cities” là Chicago, San
>>
>> Vậy “Santuary Cities” là gì? Dịch nghĩa đúng với thực tế, “santuary cities” là “thánh địa của di dân nhập cư vào Hoa Kỳ một cách bất hợp pháp”, nói nôm na là những nơi che chở, bảo vệ dân nhập cư lậu.
>> Tại những nơi này, di dân lậu được bảo vệ, không bị chi phối bởi luật di trú của chính quyền liên bang, cảnh sát ở đây không được phép xét hỏi giấy tờ hay tra cứu về tình trạng hợp pháp hay không hợp pháp của những người nhập cư lậu.
>> Trong nhiều trường hợp, những di dân lậu nhận được sự bảo vệ còn tích cực và chu đáo hơn so với cư dân bản xứ. Có trường hợp dân cư bản xứ là nạn nhân của tội ác do di dân lậu gây ra, nhưng thủ phạm được nhà chức trách bảo vệ tối đa, trong khi nạn nhân gánh chịu mọi hậu quả kể cả cái chết! Quý vị sẽ nghĩ rằng, làm gì có chuyện phi lý như thế trên đất Mỹ này? Nhưng đó là sự thật.
>>
>> Quý vị sẽ còn ngỡ ngàng hơn nữa nếu biết rằng trên lãnh thổ Hoa Kỳ hiện nay có trên 300 “thánh địa” bảo vệ di dân bất hợp pháp, đó là các thành phố và quận hạt tại các tiểu bang sau đây:
>> Arzona: 1, California: 18, Colorado: 16, Connecticut: 14, Florida: 7, Georgia: 1, Illinois: 7, Iowa: 23, Kansas: 6, Kentucky: 4, Louisiana: 2, Mainne: 1, Maryland: 3, Massachsetts: 9, Minesota: 4, Nebraska: 4, Nevada: 2, New Jersey: 6, New Mexico: 8, New York: 8, North Dakota: 2, Oregon: 31, Pennsylvania: 19, Rhode Island: 1, Texas: 2, Vermont: 2, Virginia: 2, Washington: 26, Washington DC, Wisconsin: 1
>> Trong vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn, những “thánh địa” ấy là: Washington DC, Arlington County, Chesterfield County (VA), Baltimore City, Montgomerry County, Prince George’s County (MD)
>>
>> Phong trào “thánh địa che chở di dân bất hợp pháp” này đã lan rộng với chính sách mở cửa biên giới dưới thời TT Obama, chính quyền tại các nơi này ngăn trở việc áp dụng luật lệ di dân của chính quyền liên bang, thả lỏng những can phạm tại địa phương bị bắt giữ bởi cơ quan ICE (Immigrant and Customs Enforcement) đang chờ ngày trục xuất.
>> Theo tài liệu vào năm 2015 của Bộ Nội An, (Department of Homeland Security), tại Hoa Kỳ có đến 340 thánh địa bảo vệ di dân lậu, trung bình mỗi tháng thả ra 1000 can phạm tội ác xuất thân là di dân bất hợp pháp.
>> Tài liệu của cơ quan ICE cho biết, từ tháng 1 cho đến 30 tháng 10 năm 2014, có 9.295 tội phạm đang chờ trục xuất, nhưng nhà chức trách tại 340 địa phương nơi có chính sách bảo vệ di dân lậu đã thả bọn này ra, trong đó có 600 tên tội phạm được thả ra ít nhất là 2 lần.
>> Trong số những tội phạm này, 5.947 tên có thành tích từng gây tội ác , 58% đã từng bị kết án, 37% bị kết án với tội trọng và 5% là những tên đã phạm rất nhiều tội.
>> Một con số đáng báo động là có 2.320 tên tội phạm được thả ra trong thời gian đang bị thụ hình về những tội trạng của chúng, mà trường hợp điển hình là tội phạm Victor Aureliano Hernandez Ramirez.Tên này bị bắt giam tại nhà tù Santa Barbara vào tháng 5 năm 2014 về tội tấn công người khác. Cơ quan ICE ban hành lệnh trục xuất, nhưng Santa Barbara Sherriff không tuân theo lệnh trục xuất này mà thả đương sự ra, dựa theo luật bảo vệ di dân bất hợp pháp của tiểu bang California ban hành vào tháng 1 năm 2014. Đến tháng 7 năm 2015, tên tội phạm này hãm hiếp và đánh đập tàn nhẩn một phụ nữ 64 tuổi tên Marilyn Pharis ở Santa Maria, California và 8 ngày sau thì nạn nhân qua đời.
>> Thường thì cơ quan ICE không thể nào bắt lại được hết những tội phạm đã được nhà chức trách tại các địa phương có chính sách bảo vệ di dân bất hợp pháp thả ra. Vào năm 2014, có 6.460 tên tội phạm được thả ra vẫn tại đào, trong đó có một tên rất tàn ác tên là Francisco Javier Chavez.
>> Vào tháng 8 năm 2015, Francisco Javier Chevez đánh đập đứa con riêng của bạn gái. Con bé mới 2 tuổi bị đánh đến gảy chân và gảy cả hai tay. Tên này có thành tích phạm nhiều tội ác, trong đó có tội buôn bán ma túy, say rượu trong lúc lái xe và đã từng bị trục xuất. Tuy nhiên, khi cơ quan ICE có lệnh giam giữ, thì Sở Cảnh Sát San Luis Obispo County Sherriff thả tên này ra sau khi hắn đóng tiền thế chân tại ngoại hầu tra. (bail).
>> Cũng theo tài liệu của ICE, khi nhà tù tại địa phương không chịu giữ tội phạm mà thả chúng ra, thì cơ quan ICE phải điều động nhân viên của chính họ để bắt lại những tên tội phạm ấy. Công việc này vừa tốn kém, vừa nguy hiểm lại vừa gây xáo trộn cộng đồng.
>> Thí dụ, có một tên tội phạm có xuất xứ là di dân lậu bị ICE bắt được và giải giao về nhà tù địa phương, nhưng nhà tù địa phương không chịu giam giữ vì chính sách bảo vệ di dân bất hợp pháp nên thả tên tội phạm này ra. Việc đầu tiên là nhân viên của ICE phải điều tra để xem tên tội phạm ấy đang ở đâu và làm thủ tục giấy tờ với ít nhất là 2 nhân viên với một công xa. Sau khi tìm đợc nơi ẩn náu của tội phạm, phải trở về xin phép và chữ ký của thượng cấp và trở lại chỗ ấy để chờ tên tội phạm ra khỏi nhà, đôi khi xảy ra việc đuổi bắt làm phiền dân cư chung quanh.
>> Thử mường tượng cơ quan ICE phải xử trí với hàng ngàn tên tội phạm như thế để thấy sự tốn kém, nguy hiểm và khó khăn biết bao nhiêu!
>> Trước tình trạng tréo cẳng ngổng về việc thực thi luật pháp giữa chính quyền liên bang và nhà chức trách địa phương như vừa kể, liệu người dân có được an toàn và thật sự là được luật pháp bảo vệ không? Và tình trạng này phải được giải quyết như thế nào?
>> Xin thưa, giải pháp là sự phối hợp giữa Lập Pháp và Hành Pháp như bài viết dưới đây:
>> Sanctuary Cities & Federal Law: Congress’s “Power of the Purse …
>> Trước kia, vào năm 2015, Thượng Nghị Sĩ Cộng Hoà thuộc tiểu bang Louisiana David Vitter đã đưa ra một Dự Luật nhằm ngăn chận sự phát triển của các thánh địa bảo vệ di dân bất hợp pháp, nhưng đã bị các TNS Dân Chủ bỏ phiếu chống. Mặc dù Dự Luật đạt được đa số phiếu 54/45, nhưng vẫn chưa đủ sỉ số 60, nên đã bị chìm xuồng.
>> Rất nhiều lần, các nhà lập pháp Cộng Hòa đề nghị những Dự Luật và biện pháp để luật lệ liên bang được thực thi nhằm bảo vệ công dân Hoa Kỳ, nhưng vô vọng trước sự chống đối của những nhà lập pháp Dân Chủ.
>> Tuy nhiên, hãy hy vọng rằng tình trạng bảo vệ di dân bất hợp pháp sẽ dần dần được giải quyết theo tinh thần của bài viết thượng dẫn, chúng tôi xin tóm lược:
>> Cách đây một năm rưởi, một cư dân California là bà Kate Steinle bị giết tại San Francisco. San Francisco từ lâu đã nổi tiếng là một thành phố phóng túng, là thánh địa che chở những di dân bất hợp pháp. Kẻ sát nhân là một tên tội phạm di dân bất hợp pháp, đã bị trục xuất khỏi Hoa Kỳ 5 lần nhưng vẫn trở lại San Francisco một cách rất dễ dàng vì nhà chức trách sở tại hoàn toàn không làm gì đối với tên tội phạm này.
>> Nhưng Dân Biểu John Culberson tiểu bang Texas là Chủ Tịch Tiểu Ban Thuơng Mại&Tư Pháp& Khoa Học tại Hạ Viện đã có biện pháp. Được biết, Tiểu Ban này có nhiệm vụ buộc Bộ Tư Pháp phải thực thi các luật lệ liên bang đã có sẵn về di dân bất hợp pháp.
>> Trong cương vị chủ tịch tiểu ban nói trên, dân biểu Culberson có quyền quyết định ngân khoản yểm trợ đến các cơ quan tư pháp địa phương. Do đó, bắt đầu từ tháng 2 năm 2015, dân biểu Culberson áp lực Bộ Tư Pháp phải có hành động, nếu không sẽ mất ngân khoản yểm trợ.
>> Hậu thuẩn cho Dân Biểu Culberson là đạo luật ” Illegal Immigration Reform and Immigrant Responsibility Act” được Quốc Hội Liên Bang thông qua vào năm 1996, trong đó Điều Khoản 8 U.S.C. 1373 ấn định: không có bất cứ tiểu bang hoặc địa phương nào được ngăn trở nhân viên công lực của họ đối thoại với nhân viên thẩm quyền liên bang về các dữ kiện liên quan đến tình trạng di trú hoặc tình trạng quốc tịch của các cá nhân.
>> Đó là lý do mà chúng ta nghe và thấy TT Trump rất mạnh miệng và cương quyết khi tuyên bố sẽ cắt ngân khoản yểm trợ các địa phương không thực thi luật lệ của liên bang đối với di dân bất hợp pháp.
>> Hy vọng trong tưong lai, dưới nhhiệm kỳ của TT Donald Trump, các thánh địa dành cho di dân bất hợp pháp sẽ từ từ biến mất và các cư dân Hoa Kỳ sẽ được luật pháp Hoa Kỳ bảo vệ chặt chẽ, thay vì luật pháp Hoa Kỳ lại đi bảo vệ các tội phạm xuất thân là những di dân bất hợp pháp.
>> Nguyễn Thị Bé Bảy,
>> Tháng 2 năm 2017.
********
>> – Tài liệu tham khảo: Center for Immigration Studies
>> – Theo định nghĩa của Wikipedia: In the United States and Canada, a sanctuary city is a municipality that has adopted a policy of protecting illegal immigrants by not prosecuting them for violating federal immigration laws in the country in which they are now living. Such a policy can be set out expressly in a law (de jure) or observed only in practice (de facto). The term applies generally to cities that do not use municipal funds or resources to enforce national immigration laws, and usually forbid police or municipal employees to inquire about a person’s immigration status. The designation has no precise legal meaning.[1][2]
………………………………………………………………………..