Tự Lực Văn Đoàn Và Tuổi Thanh Xuân (tiếp theo)-Nhã Nhạc

Tự Lực Văn Đoàn Và Tuổi Thanh Xuân (tiếp theo)

Lời mở : Cảm Đề Truyện Đoạn Tuyệt với Thế Lữ

Thế Lữ (1907- 1989) , là một thi sĩ nổi tiếng , cũng là một nhà viết kịch , dàn dựng nhiều vở kịch, có chân trong Tự Lực Văn Đoàn (TLVĐ) . Ông đã viết bài thơ : Giây phút chạnh lòng , và đề : Tặng tác giả Đoạn Tuyệt ( tức Nhất Linh) mà chúng tôi giới thiệu dưới đây , đã cho hiểu ảnh hưởng của TLVĐ đến với tất cả mọi người, mọi giới, chứ không chỉ đối với “ dân học trò/sinh viên” chúng tôi lúc bấy giờ . Mời các bạn đọc :

Giây Phút Chạnh Lòng

Tặng tác-giả Đoạn Tuyệt

“Anh đi đường anh, tôi đường tôi ,

Tình nghĩa đôi ta có thế thôi .

Đã quyết không mong sum họp mãi ,

Bận lòng chi nữa lúc chia phôi ?

“Non nước đang chờ gót lãng du ,

Đâu đây vẳng tiếng hát chinh phu ,

Lòng tôi phơi phới quên thương tiếc

Đưa tiễn anh ra chốn hải hồ .

“Anh đi vui cảnh lạ, đường xa ,

Đem chí bình sinh dãi nắng mưa ,

Thân đã hiến cho đời gió bụi ,

Đâu còn lưu luyến chút duyên tơ

“Rồi có khi nào ngắm bóng mây

Chiều thu đưa lạnh gió heo may

Dừng chân trên bến sông xa vắng ,

Chạnh nhớ tình tôi trong phút giây ;

“Xin anh cứ tưởng bạn anh tuy

Giam hãm thân trong cảnh nặng nề ,

Vẫn để hồn theo người lận đận ,

Vẫn hằng trông đếm bước anh đi .”

Lấy câu khảng khái tiễn đưa nhau ,

Em muốn cho ta chẳng thảm sầu .

Nhưng chính lòng em còn thổn thức ,

Buồn kia em dấu được ta đâu ?

Em đứng nương mình dưới gốc mai ,

Vin cành sương đọng , lệ hoa rơi ,

Cười nâng tà áo đưa lên gió ,

Em bảo : hoa kia khóc hộ người .

Rồi bỗng ngừng vui cùng lẳng lặng ,

Nhìn nhau bình thản lúc ra đi .

Nhưng trong khoảnh khắc ơ-thờ ấy ,

Thấy cả muôn đời hận biệt ly .

Năm năm theo tiếng gọi lên đường ,

Tóc lộng tơi bời gió bốn phương .

Mấy lúc thẫn thờ trông trở lại,

Để hồn mơ tới bạn quê hương .

Ta muốn lòng ta cứ lạnh lùng

Gác tình duyên cũ thẳng đường trông ,

Song le hương khói yêu đương vẫn

Phảng phất còn vương vấn cạnh lòng .

Hôm nay tạm nghỉ bước gian nan ,

Trong lúc gần xa pháo nổ ran ,

Rũ áo phong sương trên gác trọ ,

Lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang .

Ta thấy xuân nồng thắm khắp nơi ,

Trên đường rộn rã tiếng đua cười ,

Động lòng nhớ bạn xuân năm ấy

Cùng ngắm xuân về trên khóm mai .

Lòng ta tha thiết đượm tình yêu ,

Như cảnh trời xuân luyến nắng chiều ,

Mắt lệ đắm trông miền cách biệt ,

Phút giây chừng mỏi gối phiêu lưu …

Cát bụi tung trời – Đường vất vả

còn dài – Nhưng hãy tạm dừng chân ,

Tưởng người trong chốn xa-xăm ấy

chẳng biết vui, buồn đón gió xuân .

Thế Lữ (Mấy vần thơ, tập mới-Đời nay,Hà Nội,1941)

Đông 2010 – NN

Add a Comment

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Web
Analytics